Chương 1647:
Nghe đến đây, cuối cùng Đường Viên Viên coi như đã có thể thở phào một hơi.
Cô nói mà, anh Sở Phong đối tốt với cô hoàn toàn là kiểu anh trai đối với em gái, căn bản không phải như bọn họ nói.
€ô thở phào một hơi, cả người đều thả lỏng, dãn mày, cười.
Trái tim Chung Sở Phong lập tức rơi thẳng xuống đáy. Tuy hôm nay trời nắng to, nhưng anh ta lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, làm sao cũng không ấm lên được.
Nhưng có thể làm thế nào được chứ? Ai bảo anh ta chiều cô? Muốn nói cho cô lại sợ dọa cô sợ chạy mất, anh ta chỉ có thể không nói ra mà thôi. Cho dù sau này không có cơ hội để thừa nhận, không có cơ hội nói ra, Chung Sở Phong cũng sẽ không hối hận về quyết định lúc này.
€ó thể nhìn thấy nụ cười của cô mới là điều đáng giá nhất.
“Anh Sở Phong, là Viên Viên tự mình nghĩ nhiều rồi. Anh đừng giận Viên Viên nhé. Viên Viên xin lỗi anh. Em xin lỗi. Sau này Viên Viên tuyệt đối sẽ không suy nghĩ lung tung nữa. Anh Sở Phong cũng nhất định có thể tìm được người bạn gái rất xinh đẹp. Nếu như sau này anh Sở Phong không tìm được, Viên Viên nhất định sẽ chịu trách nhiệm”
Nghe thấy ba chữ chịu trách nhiệm, trong lòng Chung Sở Phong đã nhen nhóm lên chút hy vọng.
“Chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“Đến lúc đó, em nhất định sẽ tìm bạn gái giúp anh Sở Phong”
Được rồi, hóa ra là tìm giúp anh ta. Chung Sở Phong còn tưởng cô muốn tự mình chịu trách nhiệm. Quả nhiên vẫn là anh ta ảo tưởng.
Chung Sở Phong thở dài: “Được rồi. Cô nhóc như em thì hiểu cái gì. Còn chưa trưởng thành nữa. Đừng cả ngày treo mấy chuyện thích với không thích, rồi bạn trai, bạn gái gì đó bên miệng. Chuyện của anh Sở Phong cũng không cần em phải lo lắng. Anh chỉ cần vui vẻ trưởng thành là được rồi “Vâng”
Đường Viên Viên nhìn chằm chằm vào kẹp tóc trong tay cậu: “Anh Sở Phong, cái này là cho em phải không?”
Chung Sở Phong lập tức thu lại kẹp tóc về, đặt vào trong túi.
“Vốn dĩ là muốn cho em. Nhưng hôm nay em đã hiểu nhầm anh Sở Phong, cho nên không muốn cho em nữa, còn không bằng cầm đi tặng cho bạn nữ khác”
Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên mím môi: “Xin lỗi anh Sở Phong, thật sự không phải Viên Viên cố ý đâu”
“Được rồi, ai trách em đâu. Anh chỉ đùa với em thôi” Chung Sở Phong ấn ấn mũi cô. “Đột nhiên anh cảm thấy kẹp tóc có hơi trưởng thành, không thích hợp với em. Anh mua cho em cái khác đẹp hơn.”
“Vâng!”
“Anh Sở Phong, vậy em chạy tiếp đây”
“Được”
Đợi sau khi Đường Viên Viên rời đi, Chung Sở Phong mới lần nữa xoa chiếc kẹp tóc trong túi. Vừa rồi anh ta không cần thận đã nắm đến gấy chiếc kẹp tóc rồi.
Chung Sở Phong lấy kẹp tóc ra xem, quả nhiên là hỏng mất rồi, cũng không biết là có sửa được không.
Khi đó, lúc Chung Sở Phong nhìn thấy liền cảm thấy chiếc kẹp tóc này rất đẹp, nhất định rất hợp với Đường Viên Viên. Nhưng không ngờ răng, lúc anh ta đến thì ngập tràn niềm vui, mà đến hiện giờ, trong lòng lại đã lạnh lẽo đến đóng băng.
Đợi Đường Viên Viên chạy xong, Chung Sở Phong cưỡng ép bản thân bày ra vẻ mặt tươi cười, cầm khăn đưa cho cô lau.
“Có mệt không? Em uống chút nước đi”
Chung Sở Phong cấm lấy bình giữ nhiệt đưa cho Đường Viên Viên.
Đường Viên Viên uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Cảm ơn anh Sở Phong.”
“Cảm ơn cái gì. Em cầm lấy bình giữ nhiệt đi. Em ra nhiều mồ hôi như vậy, phải uống nhiều nước vào.”
“Vâng ạ”
Đường Viên Viên nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên hỏi: “Anh Sở Phong, gần đây anh em vẫn còn rất bận sao?”
“Cũng ổn, có lẽ cũng không phải là quá bận.”
“9”
Đường Viên Viên cũng không nói gì nữa.
“Sao vậy? Rất lâu rồi em với anh em không gặp nhau phải không?”
“Vâng”
“Sao thế? Ngày mai là thứ bảy, hay là ngày mai anh và anh em đến đón em đi leo núi?”
“Không, không” Đường Viên Viên lắc đầu, từ chối rất nhanh: “Em không đi đâu.”
“Sao thế? Là vì vấn đề của anh Sở Phong sao?” Chung Sở Phong thấy Đường Viên Viên từ chối nhanh như vậy thì cho rằng là vì nguyên nhân do bản thân anh ta: “Có phải em vẫn đang nghỉ ngờ tính chân thật trong lời nói của anh không?”
“Không ạ. Em tin anh Sở Phong mà, chỉ là em…”