CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1686:

 

Viên Nguyệt Hàn liếc mắt qua món đồ ở trong tay cô ấy một lượt, phát hiện đó là một hộp quà được bọc rất bình thường, nhìn qua đã biết là một thứ chẳng hề đáng giá, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng ghét bỏ.

 

Nhưng mà vì muốn tỏ ra lịch sự nên cô ta vẫn đưa tay ra nhận lấy món quà, cười nhẹ nói: “Cảm ơn cậu nhé, kỳ thực đối với tôi mà nói, tôi cảm thấy các cậu đồng ý tới tham dự sinh nhật của tôi sẽ khiến tôi vui vẻ hơn nhiều so với việc tặng quà này ấy”

 

Mấy lời nói dối đầy khinh bỉ như này, có ai nghe mà tin được không?

 

Mạnh Khả Phi thầm cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt không hề thể hiện ra.

 

“Thật sự xin lỗi, hy vọng sang năm tới vẫn còn cơ hội được tham dự tiệc sinh nhật của cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, đến hôm đó hãy ăn mừng với mọi người thật vui nhé.”

 

“Cảm ơn Khả Phi, đến hôm đó tớ sẽ mang bánh kem về cho cậu ăn nha, đúng rồi, Viên Viên cũng không tới dự, cậu ấy bảo cậu ấy có việc phải giải quyết, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?”

 

Nghe cô ta nói vậy, Mạnh Khả Phi hơi ngập ngừng: “Cậu ấy cũng không đi à, không phải hôm qua các cậu đã..”

 

“Đúng thế, rõ ràng tối hôm qua đã đồng ý với tôi rồi, nhưng hôm nay khi quay về phòng lại nói không đi được nữa, chỉ mua quà tặng sinh nhật cho tôi thôi, cậu nhìn xem này”

 

Viên Nguyệt Hàn cố ý quay ngườ lấy món quà Đường Viên Viên đã tặng cô ta lên đưa cho Mạnh Khả Phi xem, “Đây hình như là nước hoa của một thương hiệu nào đó, tôi rất thích mùi hương này, đúng rồi, cậu tặng tôi thứ gì vậy?”

 

Mạnh Khả Phi thấy cách đóng gói của hai hộp quà hoàn toàn đối lập với nhau, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

Cô mím môi mở miệng một cách khó khăn: “Quà tôi tặng không đẹp.

 

như vậy đâu, chỉ là một món đồ trang trí theo đôi thôi, nhưng mà tôi cảm thấy nó khá tỉnh xảo”

 

Vừa dứt lời, Viên Nguyệt Hàn đã xé giấy gói của hộp quà ra một cách thô bạo, sau đó vứt sang một bên, động tác cực kỳ khinh thường, nhưng mà sau khi nhìn thấy hai chú thỏ trang trí ở trong hộp lại bày ra bộ mặt vui mừng ngạc nhiên.

 

“Đáng yêu quá đi, món quà này tôi vô cùng thích đó, cảm ơn Khả Phi nhé”

 

Giả dối tới mức khiến Mạnh Khả Phi không thể nhìn nổi nữa, cô cố gắng cong môi đáp lại: “Không cần khách sáo đâu, cậu thích là được rồi: Sau đó Viên Nguyệt Hàn cầm hai chú thỏ đôi của cô và nước hoa Đường Viên Viên tặng quay lại giường của mình làm trò trước mặt cô, đặt nước hoa lên bàn cẩn thận xong thì tiện tay quăng thỏ con sang bên cạnh gối đầu của mình.

 

Trương Hiểu Lộ thấy một màn này thì khẽ nhếch môi.

 

Hai tay của Mạnh Khả Phi đang rũ xuống không nhịn được cuộn chặt lại, cuối cùng vẫn phải thả lỏng ra, cô cúi đầu giống như đang nghĩ tới điều gì đó, nở nụ cười đầy khinh thường, sau đó cô ngồi vào bàn học của mình bật đèn lên chuẩn bị làm bài.

 

Dù sao món quà kia cũng không tốn của cô quá nhiều tiền, đại khái chỉ có hơn một trăm nghìn mà thôi, cô cũng không có ý định chọn một món quà tốt đẹp hơn cho loại người giống Viên Nguyệt Hàn.

 

Cho nên cách đối xử thô bạo của Viên Nguyệt Hàn như vậy cô đã sớm nghĩ tới rồi.

 

Coi như là rác rưởi để ném thôi mà, Mạnh Khả Phi mở sách vở ra, lại bỗng nhiên nghĩ tới chuyện của Viên Viên.

 

Không phải cô ấy đã đồng ý rồi sao, sao bây giờ lại không đi nữa?

 

Nhớ tới nhiều ngày như vậy rồi mà ngày nào Viên Viên cũng đi ăn cơm dạo phố với Uất Trì Diệc Thù, trong đầu Mạnh Khả Phi bắt đầu xuất hiện chút bực bội, cô biết bản thân mình không xứng đáng với một chàng trai ưu tú như vậy, bất luận là gia thế hay là ngoại hình của cô, cô cũng hiểu rõ Uất Trì Diệc Thù sẽ không thích mình được.

 

Chỉ là cô không thể nào thuyết phục được bản thân mình, cứ cứng đầu thích anh.

 

Trong mơ cũng xuất hiện gương mặt của người kia rất nhiều lần, cô đã từng tỉnh lại khỏi giấc mơ vô số lần, nói với mình là không thể như vậy được, cô không nên làm những việc không thực tế như vậy, không, việc này so với những cảnh ở trong mơ còn hư ảo hơn, là chuyện không có khả năng xảy ra.

 

Nhưng trái tim cô lại vẫn cứng đầu như cũ.

 

Cho nên Mạnh Khả Phi nỗ lực học hành, nỗ lực làm thêm, để bản thân có thật nhiều kiến thức, làm thêm kiếm tiền với hy vọng có thể thay đổi cuộc đời mình.

 

Nhưng mà bây giờ nhìn lại, tất cả mọi thứ cũng chả khá hơn.

 

Vị trí mà cô phải nỗ lực mãi mới có thể chạm tới thì vốn dĩ chỉ là vạch xuất phát của người khác mà thôi, cô nỗ lực chạy trên đôi chân mình thật nhanh thật nhanh đi chăng nữa, người khác chỉ tùy tiện lái xe một lát đã đuổi kịp cô rồi.

 

Cô lấy cái gì để cạnh tranh với người khác đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi