CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Đối với Dạ Mạc Thâm, anh đến đây chỉ để đón người phụ nữ của mình mà thôi. Bởi vì cô chạy ra ngoài chơi, nhưng muộn rồi vẫn chưa về nhà, vì vậy anh phải đích thân đi đón cô. Nhưng đối với Thẩm Kiều, chuyện này giống như phải trải qua một kiếp nạn dài dằng dặc. Cửa thang máy từ từ mở ra trong chớp mắt, nhưng đối với Thẩm Kiều, một cái chớp mắt này dài tận mười nghìn năm. Suýt nữa… Suýt nữa cô đã dứt khoát rời xa anh.

Thấy cô ăn mặc rất mỏng manh, chân mày Dạ Mạc Thâm lập tức nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ không vui.

“Cậu Dạ! Tôi còn định đưa Kiều Kiều xuống lầu đây, không ngờ vừa ra thì cậu đã tới rồi.”

Cô ấy nói xong, còn trao đổi ánh mắt với Tiêu Túc.

Thấy Tiểu Nhan, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Túc đột nhiên trở nên ửng đỏ, sau đó cậu ta cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Tiểu Nhan nữa.

“Nếu cậu Dạ đã đến đó, vậy cô nhanh về với cậu Dạ đi!” Tiểu Nhan vừa nói, vừa đẩy nhẹ Thẩm Kiều về phía trước, sau đó cô ấy còn dặn dò: “Sau này không cần đến tìm tôi trễ thế này nữa! Mai tôi có thể tới tìm cô, sau đó chúng ta có thể cùng nhau dạo phố.”

Thẩm Kiểu quay lại nhìn cô ấy với ánh mắt biết ơn: “Vậy tôi về trước đây!”

Tiểu Nhan vẫy vẫy tay tạm biệt cô: “Đi đi! Cậu Dạ! Vậy mọi người đi thong thả, tôi về trước đây!”

Sau khi Tiểu Nhan vào nhà, Thẩm Kiều về đi hai bước, bàn tay đã bị Dạ Mạc Thâm nắm lại. Bàn tay cô còn lạnh hơn bàn tay anh nhiều, tay anh tỏa ra nhiệt độ vô cùng ấm áp.

“Sao em lại để tay lạnh như vậy?

Em không biết thời tiết bây giờ thế nào à?”

Anh nhíu mày, sau đó cởi âu phục ra và đưa cho cô: “Em choàng thêm đi! Đừng để bị lạnh!”

“Ồ!” Thẩm Kiều nhận lấy áo của anh và phủ lên người. Cô đột nhiên nghĩ đến lúc trước, khi đó cô mặc âu phục của anh, anh vứt bỏ và nói dù giặt cũng không sạch sẽ.

Nhưng bây giờ… Anh thường xuyên đưa âu phục của anh cho cô mặc, hơn nữa… Ngày hôm sau anh vẫn tiếp tục mặc bộ đó.

Thật giống như con người có thói sạch sẽ lúc trước không phải là anh vậy.

Sau khi xuống dưới lầu, Thẩm Kiều chủ động đến đầy xe lăn của Dạ Mạc Thâm. Từ khi xuống lầu, hai người đều không mở miệng nói chuyện với nhau. Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh. Bởi vì những chuyện đã xảy ra lúc trước, trong lòng Thẩm Kiều vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Mặc dù Tiểu Nhan đã khuyên bảo cô, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến những chuyện mà Hàn Tuyết U đã nói.

Sợ rằng trước khi cô biết Hàn Tuyết U mang thai, giữa Thẩm Kiều và Dạ Mạc Thâm cũng đã sinh ra ngăn cách rồi.

“Gần đây hình như sức khỏe của em không bình thường phải không?”

Thẩm Kiều đang suy nghĩ, Dạ Mạc Thâm đột nhiên lên tiếng hỏi một câu.

Nghe anh nói vậy, trong lòng Thẩm Kiều vô cùng hoảng hốt, cô vội vàng nghiêng đầu nhìn anh.

“Không có!” Cô chối bỏ một cách dứt khoát. Dù sao, ngày mai cô bà Tiểu Nhan sẽ đi thăm dò sự thật, cho nên hôm nay… Cô cũng không ồn ào với anh làm gì.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều hít sâu một hơi rồi vềnh môi mỏi nói: “Tôi chỉ là… Gần đây chỉ ngây ngô ở Biệt thự Giang Hải, tôi hơi nhàm chán, cho nên phải đi tìm Tiểu Nhan cho đỡ buồn. Có vấn đề gì không?”

Có vấn đề gì ư? Đôi mắt sắc bén như diều hâu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Trông cô giống như không có vấn đề gì, nhưng… Cũng giống như có vấn đề. Nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn chưa tìm ra vấn đề ở đâu.

Chỉ là hai ngày qua, dáng vẻ của cô làm Dạ Mạc Thâm vô cùng lo lắng, anh mím chặt môi mỏng cũng không nói gì thêm.

Thẩm Kiều cũng nghiêng đầu sang hướng khác, hai người duy trì yên tĩnh một trăm phần trăm trong biệt thự. Có lẽ vừa rồi hơi ồn ào nên cả hai người đều không được tự nhiên lắm. Khi xuống xe, Thầm Kiều cũng không đầy xe cho anh nữa, mà đợi anh xuống xe xong, cô mới chậm rãi đứng dậy, đi theo sau lưng anh.

Mãi đến khi vào phòng, Thẩm Kiều buông xách tay của mình xuống rồi nói: “Tôi đi tắm đây!”

Cô chỉ nói một tiếng rồi lập tức dứt khoát đi thẳng về phía tủ quần áo. Ai ngờ khi đi ngang qua người Dạ Mạc Thâm, anh đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của cô.

“Nếu có chuyện gì, em cần phải nói với anh. Anh không hy vọng giữa chúng ta có bí mật gì!”

Nghe anh nói vậy, bước chân Thẩm Kiều ngừng lại một lát, cô đột nhiên quay đầu nhìn Dạ Mạc Thâm và nói một câu: “Dù tôi nói hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe, giữa chúng ta thật sự không có bí mật sao?”

Anh nói anh sẽ xử lý, nhưng đến bây giờ, ngay cả một câu trả lời, anh cũng không thể cho cô. Anh cũng không nói tất cả mọi chuyện cho cô nghe.

Dù cô nói thật cho anh về tất cả những suy nghĩ trong lòng mình, chẳng lẽ giữa họ thật sự không có một chút bí mật nào sao?

Đúng là… Sau khi Dạ Mạc Thâm nghe vậy, anh sửng sốt tại chỗ, ngay sau đó, đôi chân mày rậm cũng nhíu chặt, anh vừa định mở miệng, Thầm Kiều đột nhiên nở một nụ cười: “Tôi biết rồi! Vừa rồi tôi chỉ đùa một chút, cố tình trêu chọc anh thôi! Tại sao giữa chúng ta lại có bí mật chứ?

Những gì cần nói, tôi đều nói với anh rồi. Anh cứ làm việc thật tốt là được, không cần lo lắng vì chuyện của tôi!”

Mặc dù cô đã nói như vậy, nhưng ánh mắt của Dạ Mạc Thâm vẫn tối tăm như bóng đêm. Anh nhìn chằm chằm vào cô, màu đen trong mắt anh như muốn nhấn chìm nụ cười của cô.

Ban đầu, Thẩm Kiều vẫn có thể giữ vững nụ cười, nhưng càng ngày nụ cười trên môi cô càng trở nên cứng đờ. Khi cô sắp không giữ được vẻ tươi cười, cô nghe thấy Dạ Mạc Thâm nói chuyện.

“Em nói như vậy đều là lời thật lòng sao?”

Thẩm Kiều lấy lại tỉnh thần, cô mân mê đôi môi đỏ mọng, gật đầu và trả lời anh: “Tất nhiên là lời thật lòng rồi! Chẳng lẽ anh nghĩ là tôi đang lừa gạt anh à?”

Dạ Mạc Thâm yên lặng không nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Thẩm Kiểu hơi thất vọng. Cô cũng không cảm thấy là mình đang cố tình lừa gạt anh. Cô chỉ nghĩ là ngày mai mình phải đi điều tra rồi, vậy hôm nay cô cứ nói thể này để làm anh yên lòng thì có gì là sai chứ?

Nghĩ như vậy, Thẩm Kiều lập tức xoay người rời đi.

“Anh tin tưởng em!”

Giọng nói của anh lại đột nhiên vang lên sau lưng cô. Bước chân của Thẩm Kiều ngừng lại một lát, cô quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cô cũng không biết tại sao…

Thẩm Kiều vẫn luôn cảm thấy… Từ trước đến nay, Dạ Mạc Thâm chưa bao giờ thật sự tin tưởng cô… Hơn nữa cô và Dạ Mạc Thâm cách nhau quá xa. Mặc dù đa số lời nói của Hàn Tuyết U đều không đúng, nhưng có một lời lại rất đúng, cô và Dạ Mạc Thâm không phải là người của cùng một thế giới.

Hai người vốn là như hai đường thằng song song, dù lúc này có chạm vào nhau thì thế nào đây? Qua một thời gian nữa, họ sẽ vẫn tiếp tục tách ra, sau đó mỗi người đều tự tiến về phía trước.

Thẩm Kiều nhìn anh một hồi lâu, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, sau đó lại đi vào phòng tắm tắm rửa.

Buổi tối hôm đó, Dạ Mạc Thâm không ôm cô ngủ, cô ôm lấy chăn và rúc vào trong góc, cách xa nơi đang tỏa ra hơi ấm. Mà anh… Cũng không mặt dày mày dạn sáp lại gần như thường ngày.

* Ngày hôm sau cũng giống như mọi ngày,Thẩm Kiều thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo, sau đó trực tiếp đi tìm Tiểu Nhan.

“Chúng ta phải điều tra thế nào đây? Trực tiếp hỏi Hàn Tuyết U à?”

“Tìm cô ta là cách trực tiếp nhất, nhưng mà… E rằng bây giờ chúng ta không thích hợp di tìm cô ta, tôi đột nhiên cảm thấy… Nếu cô ta thật sự dám nói như vậy với cô, chắc chắn cô ta đã chuẩn bị đầy đủ một trăm phần trăm. Đối với cô cả nhà họ Hàn, cô ta muốn một tờ giấy chứng minh mang thai, cũng chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.”

Nghe cô ấy nói vậy, Thẩm Kiều nhíu mày.

“Vì làm theo ý cô, nên chúng ta không thể đàng hoàng nhờ cậu Dạ giúp đỡ, tôi cũng không có quan hệ gì. Bằng năng lực của chúng ta, tôi sợ rằng… Chúng ta phải nhờ… Phó tổng giám đốc Dạ giúp đỡ.”

Nghe đến cái tên này, toàn thân Thẩm Kiều cứng đờ. Nhờ Phó tổng giám đốc Dạ giúp đỡ ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi