Chúng ta báo công an đi “Cô ấy thì gây phiền phức gì chứ” Hàn Mộc Tử thản nhiên nhìn cô rồi vẫy vẫy tay. Tiểu Nhan bước tới gần: “Làm sao á?”
Hàn Mộc Tử chỉ chỉ màn hình trước màn. . Ngôn Tình Tổng Tài
Tiểu Nhan nhìn theo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia: “Trùm kín mít như vậy làm sao có thể nhìn ra được chứ ‘Người này chính là người đêm qua đến công ty chúng ta phá rối”
Tiểu Nhan trợn tròn mắt: "Cô tra ra được rồi sao?" “Ừ tôi nhìn thấy trong cả 2 video luôn. Tuy hắn ta thân thủtốt có thể né tránh được rất nhiều khu vực camera nhưng vẫn sẽ lưu lại dấu vết. Từ cảnh đối phương đi bộ thong thả như thế này chắc chắn hắn ta đối với nơi này rất quen thuộc. Kế hoạch chu đáo tỉ mỉ. Chắc chắn đã mai phục từ rất lâu rồi”
Nghe đến đó, Tiểu Nhan phản ứng: “Nếu như mai phục từ rất lâu rồi thì chắc chắn là có ân oán gì đó với chúng ta
Nghe vậy Hàn Mộc Tử không khỏi cười nhạt: “Nếu như mà không có ân oán thì chỉ cần đột nhập lấy đồ đi là được, việc gì mà phải phá hư như thế. Xem ra hiện tại đã khoanh vùng được đối tượng rồi đấy” “Ừm, vậy chúng ta đi báo công an đi. Đem người này bắt lại. Lúc đó nhìn thấy hiện trường như vậy thiệt tình suýt chút làm tôi tức chết
Hàn Mộc Tử không để ý đến lời cô muốn báo công an, chỉ lãnh đạm nói: “Cô cảm thấy, người đi phá lễ phục thì sẽ là loại người nào?”
Tiểu Nhan không cần suy nghĩ trực tiếp thốt lên: “Còn có thể là ai chứ? Chính là người cần mặc bộ lễ phục này có thù oán, hoặc chính là với người thiết kế bộ lễ phục này có thù oán" “Vậy cô cảm thấy sẽ là loại nào?” Hàn
Mộc Tử nhìn về phía Tiểu Nhan tính toán.
Tiểu Nhan sửng sốt một chút, sau đó nháy mắt dựng lông mày lên: “Cô đùa tôi à? Loại người nào đều có thể á. Nếu như để tôi đảon thì chắc chắn tôi sẽ đoán cả 2 loại người.” “Chúng ta phải dựa theo mục đích ban đầu để phân tích chứ. Nhà thiết kế là Lãnh Nguyệt Nguyệt, dựa vào thành tích của cô ấy thì những người có thù oán với cô ấy chúng ta không biết được là ai. Nhưng bởi người này có chuẩn bị chu đáo, bố trí cẩn thận cho nên chắc chắn sẽ là tác phẩm này có người ghen ghét. Như vậy thì có thể thu hẹp lại phạm vi rồi đấy.”
Vừa dứt lời, Tiểu Nhan đưa tay sờ trán Hàn Mộc Tử một cái Hàn Mộc Tử. “Cô không sao chứ?" “Làm sao vậy?” “Cô hoài nghi trong công ty chúng ta có người xấu sao?”
Hàn Mộc Tử: ……...... Tôi đang nghiêm túc phân tích sự việc với cô. “Được rồi, vậy cô tiếp tục đi. Lúc nãy đang đến đoạn thu nhỏ phạm vi lại chỉ còn trong công ty chúng ta. “Cô biết lúc nãy Trương Ngọc tới làm gì không?” “Làm cái gì à?” “Cô ấy nói với tôi là tất cả mọi người vu tội cho cô ấy làm hư tác phẩm của Lãnh Nguyệt Nguyệt, cô thấy sao?” “Thực ra thì cũng có thể có khả năng đó.
Bởi vì Trương Ngọc bình thường biểu hiện ra sự đố kỵ quá mức rõ ràng” “Đúng vậy” Hàn Mộc Tử gật đầu đứng dậy tiếp tục nói: “Cũng bởi vì cô ấy đem toàn bộ đổ kỵ bộc lộ ra ngoài nên lần này Lãnh Nguyệt Nguyệt gặp chuyện không may, Trương Ngọc mới trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích”
Nghe đến đó, Tiểu Nhan cuối cùng là hiểu ý của cô. “Cô nói nhiều như vậy là muốn nói Trương Ngọc không phải là người phá hoại?" "Càng là người thể hiện nhiều thì càng là người không có gan phá hoại đồ của người khác. Nếu cô ấy thật sự làm ra chuyện này, chắc chắn cô ấy chỉ biết chột dạ, không thể nào tìm tới tôi đối chất. Huống hồ, tôi vốn cũng không nghi ngờ cô ấy” “Vậy cô hoài nghi người nào?”
Tiểu Nhan đi tới trước mặt cô, nắm lấy bả vai cô nói: “Tôi không muốn nghe cô thao thao bất tuyệt nữa rồi, cô trực tiếp nói cho tôi biết hung thủ là người nào đi”
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử nhịn không dùng ngón trỏ điểm vào đầu cô một cái: “Cô không thể động não suy nghĩ được à?" “Tôi... cô đang nói móc tôi đần à?” Tiểu Nhan hừ một tiếng, trực tiếp quay lưng lại. “Cô có nhớ lúc chúng ta ở trên thành phố đã từng gặp qua người nào không?”
Gặp qua ai? Tiểu Nhan rơi vào trầm tư, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô ấy trợn to hai mắt: “Tôi biết rồi, Triệu Ý Như
Triệu Ý Như, cái tên được Tiểu Nhan nói ra làm Hàn Mộc Tử có chút ngẩn ngơ, bởi vì cô ấy chỉ nhớ rõ có người như vậy, tuy nhiên lại quên tên cô ấy. "Cô còn nhớ rõ à.” "Chính là cô ấy sao? Tôi nhớ ra rồi, bởi vì lúc trước cô ấy hẹn chúng ta thiết kế lễ phục cho cô ấy nhưng bởi vì cô ấy quá kiêu ngạo, lại chẳng lễ phép nên chúng ta mới ngừng hẳn hợp đồng”
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừn có điều, sau này tôi có nghe nói cô ấy tố cáo chúng ta. Nhưng đã bị anh trai tôi giải quyết rồi” “Cho nên cô ấy liền ghi hận sao?” “Bởi vì đối với chúng ta có thù oán, hơn nữa Lâm Tinh Hoả và cô ấy cùng tham gia một buổi họp báo. Các cô ấy thì khi lên sân khẩu sẽ bị người này so sánh người kia so bì, dĩ nhiên chính bắt đầu từ lúc đó sẽ bày tính kế rồi.”
Nói đến đây, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi: “Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, có thật vậy hay không... còn đợi điều tra kiểm chứng” “Tôi cảm thấy được tám phần mười là do cô ấy, không chỉ có thù oán với chúng ta, còn muốn hại Lâm Tinh Hoả một chuyến. Hơn nữa tôi được biết cô ấy với Lâm Tinh Hoả đang cạnh tranh với nhau, chắc cô ấy đang muốn lấn át danh tiếng Lâm Tinh Hoả
Nghe đến đó, Hàn Mộc Tử có chút phiền lòng, lặng lẽ đi trở về vị trí của mình ngồi xuống. “Làm sao bây giờ? Lễ phục đã bị huỷ thành như vậy rồi, chúng ta có nên báo công an trực tiếp bắt cô ấy không?”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Đối phương có chuẩn bị trước mới đến, giờ chúng ta mới báo công an thì quả thật là đã trễ rồi. Hơn nữa chúng ta chưa chắc chắn được đầu sỏ là ai, vậy nên chúng ta chỉ có thể... Ăn miếng trả miếng" “Ăn miếng trả miếng?"
Tiểu Nhan trợn to hai mắt: “lẽ nào cô muốn.?" “Có điều, muốn ăn miếng trả miếng được thì chúng ta phải chứng thực được một chuyện. Chuyện này tôi sẽ giao cho cô làm “Tôi?” Tiểu Nhan có chút kinh ngạc chỉ vào chính mình: “không thể nào?” “Ừm, đúng là cô” Hàn Mộc Tử vỗ vỗ vai cô ấy nói: lên Tiểu Nhan, thu thập chứng cứ xong, chúng ta sẽ ra tay” “Tôi sưu tập chứng cứ, vậy cô làm cái gì?” “Gặp Lâm Tinh Hoả, chứ không... cô tự nghĩ chiêu gì đi?”
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Vừa nói xong, cửa phòng bị đẩy ra mà không thấy ai bước vào. Chỉ thấy có một cái đầu thò vào, sau đó nhìn quanh phòng làm việc. “Có người ở sao?”
Lâm Tinh Hỏa một bên nhìn xung quanh vừa nói.
Tiểu Nhan cùng Hàn Mộc Tử: “...... Người đại diện ấn đầu Lâm Tinh Hỏa lại, ngoài cười nhưng trong lòng không cười. “Chê cười rồi.” “Buông ra coi” Lâm Tinh Hoả đẩy tay người đại diện ra, sau đó trực tiếp đẩy cửa hướng Hàn Mộc Tử nhào tới a a nữ thần ơi tôi tới rồi nè” Hàn Mộc Tử: Ngồi đi!”
Vì vậy Lâm Tinh Hoả đang nhiệt tình bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhìn Hàn Mộc Tử, lại nhìn Tiểu Nhan một chút. “Tôi là sang đây xem lễ phục.”
Hàn Mộc Tử có chút đau đầu: “Cô không phải vẫn còn ở phim trường không? Làm sao tới nhanh như vậy?” “Bởi vì nghĩ đến cô tự tay thiết kế ra lễ phục cho tôi, nên chịu không được liền chạy tới nha. Cô không biết chúng tôi chạy tới còn bị paparazzi theo dõi nữa đó. Có điều đã bị chúng tôi bỏ rơi rồi.”