Tiền đồ rất quan trọng “Nhiều như vậy, trời ơi.
Lâm Tinh Hỏa trợn to hai mắt, không thể tin nhìn tất cả trước mắt. “Cái này, những thứ này đều là…..... Tác phẩm của cô hết sao, làm sao nhiều như vậy?”
Hàn Mộc Tử cười cười, nhẹ giọng nói: “anh trai của tôi mua được, đại đa số đều là đã đưa ra thị trường rồi, có mấy chiếc đã bị mua, có mấy chiếc chỉ là mặt qua một lần, sau đó đã bị cất ở chỗ này. "Oa, nữ thần, anh trai cô đối với cô thực sự thật tốt quá!" Lâm Tinh Hỏa nhịn không được ôm lấy lồng ngực của mình, không nghĩ tới người thoạt nhìn lạnh như băng lại là người tinh tế đến vậy.
Làm sao bây giờ? Cô ấy cảm giác mình dường như có điểm động lòng, a a…..... “Đi.” Hàn Mộc Tử dẫn cô ấy vào bên trong, "cái váy này là tôi rất dụng tâm thiết kế, chỉ có điều chế tác còn chưa được đi dự triển lãm, chưa từng có ai từng thấy, ngày hôm nay coi như là bồi tội, đưa cho cô.”
Lâm Tinh Hỏa nhìn chiếc váy trước mắt ảnh lên những ánh sáng đẹp đẽ sinh động, cô ấy cảm động như khóc ra thành tiếng. “Nữ thần cô thật tốt quá, không nghĩ tới tôi lại có thể được mặc chiếc váy mà nữ thần tự tay thiết kế hơn nữa còn là tác phẩm trân quý nhất, huhu chắc đời trước tôi đã cứu vớt hệ ngân hà! Nữ thần, tôi mời cô tới tham gia buổi họp báo, cô cùng đi với tôi nha”
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, gật đầu: “tốt”
Sau đó cô đột nhiên nói: “Ủa có thể dẫn nhiều hơn một người không?” “Có thể, nữ thần muốn dẫn bao nhiêu người thì dẫn.
Lâm Tinh Hỏa nhìn chiếc váy Điều Quần
Tử, trong mắt cũng chỉ còn lại ánh sao của chiếc váy Hàn Mộc Tử cũng nhìn chiếc váy Điều Quần Tử.
Đại khái là duyên phận! Cô trước đây thiết kế chiếc váy Điều Quần Tử này cảm thấy rất hợp ý, bởi vì cùng với những thiết kế trong quá khứ của cô không quá giống nhau, cho nên liền để lại, chính mình quý trọng lâu lâu sẽ ngắm nhìn thưởng thức, không nghĩ tới....... Ngày hôm nay lại chuyển tặng cho Lâm Tinh Hóa.
Mà tên của cô ấy lại hợp với chiếc váy này, tựu như cùng chiếc váy này lóng lánh tinh hỏa.
Có thể, từ nơi sâu xa đều có đã định trước!
Váy được Lâm Tinh Hỏa cất vào trong túi, nhưng cô ấy không có mang đi, mà là đặt ở chỗ Hàn Mộc Tử, nói tới buổi họp báo cô ấy sẽ đến nhà cô mặc.
Hàn Mộc Tử tự nhiên là đáp ứng rồi, đợi cô ấy sau khi rời đi cô liền trở về công ty.
Trở lại công ty đã sắp tan tầm, cô thu thập một chút đồ đạc, sau đó chuẩn bị đi ra, vừa lúc luật sư đi vào. “Thật ngại quá cô Hàn, chuyện cô ủy thác sợ rằng tôi không làm được." Luật sư tiến vào liền trực tiếp nói rằng. “Dạ thị bên kia không muốn nhả ra, hơn nữa...... Tôi cảm thấy chuyện này hay là muốn cô Hàn tự đứng ra đàm luận sẽ tốt hơn”
Nghe nói vậy, Hàn Mộc Tử dừng một chút, sau đó lên tiếng nói: “nếu như tôi tự mình đứng ra, như vậy mời luật sư làm gì?”
Lời nói này quả thật không sai, mặt luật sư lúc xanh lúc thì trắng một hồi, nửa ngày không nói ra lời.
Cuối cùng ông ta đơn giản đem văn kiện đặt ở trên mặt bàn, nói. “Nói chung vụ án này tôi không tiếp được, cô Hàn vẫn là nên mời vị luật sự khác!! “Trương luật sư." Hàn Mộc Tử nhìn về phía ông ta, sắc mặt thờ ơ: “Trước khi tiếp nhận vụ án này, ngài cũng đã biết rõ đối phương là người nào, nhưng ông vẫn theo tôi ký hợp đồng, bây giờ ông muốn vi phạm hợp đồng sao?” “Tôi vi phạm hợp đồng thì như thế nào?
Vì một hợp đồng mà muốn tôi vứt bỏ công tác đây chẳng phải là bết bát hơn?” Trương luật sư trực tiếp đem một tấm chi phiếu để lên bàn: “Huống hồ cô không phải cũng cùng đối phương vi phạm hợp đồng rồi sao, tôi lại không được sao? Tôi đồng ý thanh toán vi phạm hợp đồng là được”
Hàn Mộc Tử: ".....
Cô nhìn trên chiếc thẻ trên bàn nhíu mày: “Đền gấp ba phí bồi thường vi phạm hợp đồng?” “Không sai. Trương luật sư gật đầu, nhìn tấm chi phiếu kia cũng là một hồi đau lòng.
May mắn lần này phí luật sư cũng không tính là đặc biệt cao, cho nên trả gấp ba ông ta cũng còn trả nổi, vốn là rất đau lòng số tiền này, nhưng so với tiền đồ của mình thì số tiền này căn bản không coi là cái gì. "Cứ như vậy đi, tôi đi trước." Không đợi Hàn Mộc Tử đáp lời, ông ta đã rời đi.
Hàn Mộc Tử chờ ông ta đi rồi, cầm lấy chi phiếu nhìn thoáng qua.
Đây là trong lúc vô ý, buôn bán liền lời được một khoản sao?
Tuy là cô không hề muốn kiếm số tiền này, thế nhưng...... Chuyện cho tới bây giờ còn có biện pháp gì khác đầu? Hàn Mộc Tử đem chi phiếu thu lại, sau đó rời khỏi công ty.
Ngày thứ hai “Luật sư gọi điện thoại cho tôi nói, ông ta đã thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng, sẽ không lại thụ lí hợp đồng lần này.” Tiểu Nhan mới ra đi không được lâu, chạy vào nói: “Chuyện gì xảy rà? Bởi vì đối phương là Dạ Mạc Thâm nên ngay cả đạo đức nghề nghiệp thường ngày cũng không để ý sao?”
Hàn Mộc Tử nghe vậy, để cây bút trong tay xuống: “Không trách ông ta được, chỉ có thể trách đối phương thật khó chịu, hơn nữa...... Coi như chuyện lần này giải quyết rồi, sợ rằng còn sẽ có tiếp theo.
Nói xong, Hàn Mộc Tử kéo túi xách tay ra, đem tờ chi phiếu bên trong lấy ra để lên bàn. “Đây là tiền Trương luật sư trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng, cô đem tiền nộp vào quỹ công ty đi.
Tiểu Nhan tự tay tiếp nhận đi: “Thật là tiền bồi thường à? Gấp ba đó, ước đoán có mấy triệu, mẹ nó, làm luật sư có tiền như vậy sao? Nhiều tiền như vậy chẳng lẽ cũng không đau lòng?”
Nghe nói vậy, Hàn Mộc Tử không khỏi cười một tiếng: “Đối với ông ta mà nói, tiền đồ so với cái này thì tiền đồ quan trọng hơn.”
Lúc đầu nếu như ông ta làm hết phân sự, Hàn Mộc Tử sẽ không coi như ông ta vi phạm hợp đồng cũng sẽ không yêu cầu ông ta trả tiền vi phạm hợp đồng, nhưng là…..... Đối phương lùi bước quá nhanh, căn bản cũng không có một chút nỗ lực. Hơn nữa, Hàn Mộc Tử cùng với Tiểu Nhan đã nói rõ cho đối phương biết rõ ràng người phải đối phó là ai, cái hợp đồng này sẽ rất vướng tay chân.
Nhưng Trương luật sư vẫn nhận lời, nhưng là chống đỡ không được bao lâu liền rút lui chạy mất. “Kiếm một lần được mấy triệu, chỉ là...... Mộc Tử, hợp đồng đó cô định làm như thế nào? Nếu như đối phương không muốn giải trừ hợp đồng, vậy cô vẫn sẽ phải đối mặt với
Dạ Mạc Thâm đúng không?” “Tạm thời gác lại đã!." Hàn Mộc Tử thở dài: “Không có biện pháp, có điều sắp tới anh ta chắc hẳn sẽ không tới quấy rối tôi.” “Được rồi, cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, hiện nay những chuyện khác quan trọng hơn. Được rồi, cô để tôi lo cho.” "Ù."
Hai người đang nói, cửa phòng bị đẩy ra. Là Lãnh Nguyệt Nguyệt, cô ấy liếc mắt nhìn hai người, sau đó cầm một phong thư đi đến. “Có chuyện gì không?” “Tôi vừa rồi lúc chuẩn bị đẩy cửa vào, có người đưa cho tôi một phong thư, nói là cần phải giao đến tay cô
Nói xong, Lãnh Nguyệt Nguyệt cầm thư đưa nó đến trước mặt Hàn Mộc Tử. “Thư gì vậy?” Tiểu Nhan không kịp chờ đợi nhanh đi mở ra.
Phong thư rất lớn, hơn nữa cũng rất dày, bởi vì Tiểu Nhan động tác tương đối cấp bách, cho nên khi vừa mở ra bên trong những tấm ảnh chụp liền rơi xuống đầy đất. Mọi người ngẩn ra, sau đó ngồi xổm người xuống nhìn. “Cái này, đây không phải là Triệu Như Ý sao?” Tiểu Nhan trợn to hai mắt nhìn tấm ảnh: “Kỳ quái, là ai đưa phong thư này? Những thứ này là cái gì?”
Hàn Mộc Tử cầm tấm ảnh lên xem rồi nói: “nhìn trong phong thư ngoại trừ ảnh chụp ở ngoài còn có cái gì không?” Tiểu Nhan nhìn nhìn rồi biến sắc: "Còn có cái này.”