CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Thân mật sao?

Ngẫm lại, đúng là cô với Đậu Nhỏ thân thiết hơn bình thường thật.

Không, chắc chắn là hai người phải gần gũi thân mật hơn so với người ngoài rồi.

Dù sao cậu cũng là con trai của chính mình, Hàn Mộc Tử không gần gũi với cậu thì gần gũi với ai nữa? Thấy sắc mặt của Hàn Mộc Tử trắng bệch, Dạ Mạc Thâm càng ngày càng nghi ngờ suy đoán của anh là chính xác. Lúc này là nửa đêm nên trong bệnh viện rất yên tĩnh, Dạ Mạc Thâm có thể nghe thấy rõ ràng ban nãy Hàn Mộc Tử đang nói chuyện với một bé trai.

Anh mím môi mỏng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt của Hàn Mặc Tử. "Là ai?"

Tiếng nói của anh vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị giống như đang chất vấn cô vậy.

Hàn Mộc Tử sửng sốt vài giây rồi cô mới phản ứng lại, cắn môi hỏi ngược lại anh: "Anh dựa vào cái gì mà chất vấn tôi như vậy hả?"

Dạ Mạc Thâm trả lời: "Dựa vào cái gì?" "Đúng vậy, dựa vào cái gì?"

Lời đã nói ra, dũng khí cũng dần tăng lên, Hàn Mộc Tử cười lạnh nói: "Tôi gọi điện thoại cho ai, thân mật gần gũi với ai thì liên quan gì đến anh? Không phải vì nửa đêm tôi mang cơm đến cho anh mà anh tưởng tôi là bảo mẫu toàn thời gian của anh, bắt tôi phải nghe lời anh đấy chứ? Đây là cuộc sống riêng của tôi, cái này tôi cũng cần phải báo cáo với anh hay sao?"

Nói xong, Hàn Mộc Tử dùng sức đẩy anh về một bên rồi đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Câu nói của cô làm cho Dạ Mạc Thâm cảm thấy vô cùng khó hiểu. Thấy cô đi ra ngoài, anh cũng đi theo cô ra ngoài ngay lập tức. "Đứa bé ở nhà hàng lần trước là ai?"

Lúc này, Hàn Mộc Tử mới dừng chân lại.

Sắc mặt của cô cũng biến đổi ngay sau đó, sau gáy như bị người nào đó gõ mạnh một cái, khiến cho cô đứng ở nơi đó đến nửa ngày cũng không kịp phản ứng.

Ngay lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.

Anh đã nhìn thấy rồi sao?

Lần trước anh đã nhìn thấy Đậu Nhỏ ở nhà hàng sao?

Vậy vì sao anh ấy vẫn không có chút phản ứng nào?

Nếu như anh nhìn thấy Đậu Nhỏ, vậy tại sao anh lại không vạch trần cô? Hay là nói, anh đang đợi cơ hội?

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử cảm giác hai chân cô lạnh băng, luồng khí lạnh đó từ chân ngược lên làm cho cô chỉ biết đứng im tại chỗ mà không dám nói gì.

Dạ Mạc Thâm nhìn phần cổ phía sau gáy của cô, sắc mặt của anh vô cùng lạnh lùng. "Đó là con trai của em sao?"

Hàn Mộc Tử: ".. "Thật sao?"

Hàn Mộc Tử: "..." "Nó là con của em với ai?" Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm phần cổ phía sau gáy của cô, ánh mắt của anh dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Nhiệt độ chung quanh cũng giảm dần xuống cùng với nhiệt độ trên người của Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử thì càng ngạc nhiên và sợ hãi hơn, cô chậm rãi quay đầu lại, tầm mắt rơi vào trên người Dạ Mạc Thâm. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Tại sao anh lại hỏi cô như vậy? Nếu như anh nhìn thấy Đậu Nhỏ, chẳng lẽ anh sẽ không nghĩ rằng đứa trẻ kia...

Tại sao bây giờ anh còn hỏi cô như vậy chú?

Là anh đang thăm dò nàng, hay là anh có mục đích khác?

Vẻ mặt ngạc nhiên và sợ hãi của Hàn Mộc Tử đã chọc giận Dạ Mạc Thâm rồi, thế là anh tiến lên một bước, dùng sức nắm chặt bờ vai của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh đang hỏi em đó, mau trả lời anh đi." Cô không biết. Bây giờ, trong đầu cô đang loạn hết cả lên.

Cô vẫn cho là cô đã giấu Đậu Nhỏ thật kỹ càng, nhưng tại sao Dạ Mạc Thâm lại phát hiện ra rồi?

Tại sao một thời gian lâu như vậy rồi anh mới hỏi?

Thật sự là cô không đoán ra anh đang có mục đích gì, cho nên cô không dám tùy tiện trả lời câu hỏi của anh.

Một hồi lâu, Dạ Mạc Thâm thấy cô vẫn không nói lời nào, anh cũng dần dần tỉnh táo lại, hỏi: "Người mới vừa gọi điện thoại cho em với đứa nhỏ ở nhà hàng lần trước là một đúng không?"

Hàn Mộc Tử không gật đầu, cũng không phủ nhận gì thêm.

Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: "Xem ra không sai rồi, vậy cậu bé đó là ai? Mộc Tử, năm năm qua em đã giấu anh những gì rồi?"

Đáy mắt của anh xuất hiện vẻ phẫn nộ, vẻ mặt có chút tức giận, lại có chút thống khổ: "Ngày đó ở nhà hàng, nhìn thấy gò má của đứa trẻ kia, anh đã nghĩ rằng đứa trẻ đó là con của Tiểu Nhan, nhưng hôm nay anh lại nghe thấy đứa trẻ đó gọi điện thoại cho em, gọi em là... Mộc Tử, những năm này rốt cuộc em đã ở cùng với ai? Đứa trẻ đó là con của em với ai hả?"

Một chuỗi câu hỏi lên tiếp của Dạ Mạc Thậm chỉ làm cho Hàn Mộc Tử cảm thấy đau đầu hơn.

Rốt cuộc anh có ý gì? Anh nói như vậy có nghĩa là anh vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của Đậu Nhỏ sao? Ngày đó anh thấy cậu ở nhà hàng mà không nghi ngờ, cũng không cho người điều tra cô sao?

Vừa nãy anh tức giận là bởi vì anh nghe thấy Đậu Nhỏ gọi cô là mẹ trong điện thoại sao? "Trước hết anh bỏ em ra trước đã, đầu em đang hơi loạn..." Hàn Mộc Tử đẩy tay Dạ Mạc Thâm ra, cô lảo đảo lui về phía sau.

Dáng vẻ này của cô lại làm cho Dạ Mạc Thâm nghĩ rằng cô đang chột dạ.

Anh cắn răng, với tay kéo mạnh cổ tay của cô lại. "Có phải em đã ở cùng với người đàn ông khác từ lâu rồi đúng không?" "Em..." "Trả lời câu hỏi của anh đi, đứa trẻ kia là con của em với ai hả?"

Hàn Mộc Tử ngẩn người ra, cô vội vàng gạt tay của Dạ Mạc Thâm ra rồi nói: "Anh bỏ em ra, anh có quyền gì mà chất vấn em hả?"

Chính lúc hai người đang giằng co như vậy thì y tá gõ cửa phòng bệnh, sau đó y tá đứng ở ngoài cửa nghiêm túc nhắc nhở: "Xin lỗi hai vị, ở đây là bệnh viện. Bây giờ đêm đã khuya, yêu cầu hai người giữ yên lặng để không ảnh hưởng đến người khác." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Y tá nói khiến cho hai người đều tỉnh táo hơn, Dạ Mạc Thâm cũng buông lỏng tay ra, Hàn Mộc Tử thừa dịp anh buông tay, trong nháy mắt, cô đẩy mạnh anh sang một bên rồi chạy nhanh ra ngoài. "Ôi? Xảy ra chuyện gì vậy?" Y tá cũng chưa kịp phản ứng lại thì Hàn Mộc Tử đã đẩy tay của cô ta ra rồi bỏ chạy, trong suốt quá trình đó cô không hề quay đầu lại.

Y tá chỉ kịp nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô, sau đó cô ta quay đầu lại nhìn Dạ Mạc Thâm một chút.

Cô ta chỉ thấy anh đứng một mình trong phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng chột dạ, xem ra trạng thái của anh đang không tốt lắm.

Mà cho dù có thể đi nữa thì người đàn ông này vẫn vô cùng đẹp trai.

Sắc đẹp ở phía trước, y tá cũng hơi rung động, cô ta liền mạnh dạn hỏi nhỏ: "Này anh gì ơi, anh, anh không sao chứ?"

Dạ Mạc Thâm ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo dọa cho người ta sợ hãi, y tá thấy vậy thì chỉ ho nhẹ một tiếng, sau đó cô ta nhắc nhở lần sau đừng làm ồn nữa rồi đóng cửa phòng bệnh rời đi.

Sau khi Hàn Mộc Tử rời khỏi phòng bệnh, cô vội vàng chạy tới cửa lớn bệnh viện, vừa vặn có một chiếc xe taxi dừng lại ở bên ngoài, thế là Hàn Mộc Tử vẫy chiếc xe đó lại, lên xe, sau đó cô nói địa chỉ nhà cho tài xế.

Sau khi ngồi vào trong xe cô liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Nhan: "Bây giờ mình đang về nhà đây, chắc tầm 20 phút nữa mình sẽ về đến nhà, cậu đến trước cửa chung cư đợi mình đi."

Tiểu Nhan bị cuộc điện thoại của Hàn Mộc Tử đánh thức, lại thấy cô nói vậy thì tò mò hỏi: "Cậu vừa làm việc xấu gì hả? Hơn nửa đêm cậu chạy đến bệnh viện, xong bây giờ lại muốn trở về? Còn bắt mình ra ngoài đón cậu? Xin cậu đó, tớ đang ngủ ngon mà."

Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn tài xế lái xe, cô gật đầu: "Ừ, cậu không đón tớ cũng được, thế cậu gọi anh mình đi đón mình đi, mình đang ở trên taxi rồi."

Nói xong, Hàn Mộc Tử vừa nhìn về phía trước vừa hỏi tài xế một câu: "Chú ơi, biển số xe của chú là bao nhiêu ạ? Cháu hỏi để nói cho anh cháu, lát nữa anh ấy sẽ tìm cháu dễ dàng hơn."

Tài xế nói cho cô biết biển số xe. Sau đó, Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm khuya đi xe, cô vẫn muốn cẩn thận hơn một chút. Rất nhanh sau đó xe đã đến trước cửa chung cư, Hàn Mộc Tử xuống xe, đúng lúc đó cô thấy Tiểu Nhan đang mặc áo khoác với hai vành mất đen đứng trong gió đêm run lẩy bẩy. Mà vừa nhìn thấy Hàn Mộc Tử bước xuống xe, Tiểu Nhan đã chạy tới ngay lập tức, mắng cho Hàn Mộc Tử một trận: "Hơn nửa đêm mà cậu bắt mình xuống dưới này đợi cậu sao, cậu có lương tâm không vậy? Mình vừa ngủ đến nửa đêm bị con trai của cậu đánh thức, bây giờ lại bị cậu lỗi dậy! Mẹ con hai người đúng là khắc tinh của mình mà!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi