CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

**********

"Tôi đến Việt Nam? Những năm gần đây tôi đều không có khả năng, tôi đợi cơ hội anh đến nước Anh."

Dạ Mạc Thâm tâm tình đang rất tốt, trực tiếp gật đầu đồng ý. "Được." "Đến lúc đó nhớ mang theo vợ của anh đến đây."

Những lời này càng làm tâm tình anh thoải mái, Dạ Mạc Thâm cũng đồng ý với cô ta. "Hôm nay anh thật dễ nói chuyện."

Người ở đầu dây bên kia cảm thấy cách nói chuyện của Dạ Mạc Thâm hôm nay rất dễ nghe, định hỏi anh thêm vài câu nữa, nhưng Dạ Mạc Thâm lại trực tiếp ngắt điện thoại.

Sau khi tắt máy được một lúc, Dạ Mạc Thâm lại cầm di động lên tay rồi điều chỉnh góc chụp, chuẩn bị chụp một tấm ảnh lưu vào trong máy, nhưng không nghĩ đến những người có mặt ở đây cũng đều lấy di động ra chụp ảnh Hàn Mộc Tử.

Dạ Mạc Thâm liền nhíu mày lại, hơi thở trên người lập tức lạnh xuống vài phần.

Là anh tính sai sao?

Khoác lên mình bộ váy lộng lẫy để cho anh ngắm nhìn, cũng đồng thời biến cô ấy thành tâm điểm của buổi đại tiệc.

Hơn nữa tuy nói hôm nay là buổi đại tiệc công khai thân phận thật của Hàn Mộc Tử, nhưng mục đích của Hàn Thành cũng chính là muốn giới thiệu em gái của anh ta cho mọi người.

Hừm, Hàn Thanh.

Dạ Mạc Thâm không còn tâm trạng để chụp ảnh, cất điện thoại đi, nhìn những người xung quanh đó bằng ánh mắt bực tức.

Xung quanh anh là hai, ba người đàn ông độc thân thuộc tầng lớp giàu sang, không biết phải hưng hấn đến mức nào khi được mời tham gia bữa tiệc, dù sao buổi đại tiếc này cũng giúp bọn họ mở rộng mối quan hệ hơn, sẽ giúp ích với sự nghiệp của bọn họ.

Đối với đám người đó mà nói, phụ nữ đối với bọn họ chỉ là thứ yếu.

Tuy nhiên Hàn Mộc Tử lúc này quá xinh đẹp, bọn họ không thể không động tâm, vừa chụp ảnh vừa cười nói ha ha. "Giám đốc Hàn thật giỏi, có người em gái xinh đẹp như vậy mà giấu kín, đến tận bây giờ mới cho lộ diện." Một người đàn ông trong số đó chụp rất nhiều ảnh của Hàn Mộc Tử rồi cười tươi nói.

Những người đứng bên cạnh anh ta cũng cười ha ha, nói tiếp: "Vậy cũng đúng, nếu tôi có một cô em gái xinh đẹp như vậy, tôi cũng sẽ giấu thật kỹ. Dù sao, các anh cũng có khác gì sói hổ đói đầu, không giấu kỹ liền bị các anh bắt đi mất." "Chậc chậc, chúng ta đều là những người như vậy, anh nói cái gì thế?" "Tôi còn nghe nói bữa đại tiệc này mời chủ yếu là những người đàn ông còn độc thân, các anh nói xem giám đốc Hàn đây à có ý gì?" "Còn có ý tứ gì nữa? Chính là muốn em gái của anh ta cùng chúng ta xem mắt. Nhưng thật sự rất kỳ lạ, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại không có bạn trai sao? Còn anh trai đích thân ra tay?" "Hừm, anh thì biết cái gì? Giám đốc Hàn giấu em gái kỹ vậy chắc chắn vô cùng coi trọng cô em gái này, tất nhiên những người bình thường khó có thể để vào tầm mắt, chỉ sợ hôm nay mọi người đều chỉ là nhân vật tầm thường, trong đó có cả chúng ta."

Người đàn ông đứng bên cạnh không phục, trực tiếp phản bác lại: "Sao lại tầm thường? Tuy nói nhà họ Hàn ở Sài Gòn chiếm một vị trí quan trọng, nhưng nếu nói vị trí của chúng ta trong thành phố này chỉ là tầm thường, sợ rằng cả thành phố Sài Gòn này chỉ có giám đốc Dạ người đứng đầu nhà họ Dạ mới có thể lọt vào tầm mắt của giám đốc Hàn."

Bị nhắc đến tên, trong lòng Dạ Mạc Thâm liền hừ lạnh một tiếng.

Cũng may các anh có thể hiểu được điều đó.

Kết quả vào giây tiếp theo sắc mặt anh liền thay đổi, bởi vì một người đàn ông trong số đó phản bác: "Tôi không nghĩ đó là đúng, tập đoàn nhà họ Dạ cùng tập đoàn nhà họ Hàn trên thương trường đều ngấm ngầm công kích lẫn nhau không ít trong mấy năm nay? Người nào không biết còn nghĩ bọn họ có thù riêng với nhau. Chúng ta chưa chắc là những người tầm thường, chúng ta có thể sẽ có cơ hội, theo những tin tức mà tôi biết, em gái của giám đốc Hàng nay có ngoại hình rất xinh đẹp, đáng tiếc là hàng đã qua sử dụng."

Đã qua sử dụng...

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm nheo lại, đôi mắt trở lên âm mưu nhìn đám đàn ông đang bàn tán. "Các anh không biết sao? Người phụ nữ này trước đây đã từng kết hôn, nhưng tôi nghe nói bị bỏ... A..." Lời của anh ta còn chưa nói hết, cổ áo liền bị một người lạnh lùng túm lấy, những người ở bên cạnh đều kinh ngạc, cảnh tượng này khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. "Anh là ai? Anh muốn làm gì?"

Dạ Mạc Thâm túm lấy cổ áo của người đàn ông, ánh mắt như đang nhìn một người đã chết. "Có giỏi, đem những lời anh vừa nói nói lại một lần nữa đi."

Đôi môi mỏng nói ra những lời lạnh lùng như âm thanh truyền từ địa ngục đến, khiến đấy lòng của những người xung quanh không khỏi sợ hãi. "Tôi... tôi..." Người đàn ông lắp bắp nửa ngày, cũng không nói lên được một câu hoàn chỉnh, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, hơi thở anh ta phát ra âm lãnh vô cùng, tuy nhiên anh ta thấy rất quen thuộc, hình như... Đã vô tình gặp qua ở đâu rồi. "Thật xin lỗi, bạn của tôi không biết đã nói sai khiến anh tức giận?" Bạn của người đàn ông đứng bên cạnh anh ta thấy khí chất của Dạ Mạc Thâm bất phàm, tốt nhất không nên chọc vào, liền bước lên dò hỏi.

Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch đôi môi mỏng, nụ cười mang tho vài phần băng lãnh. "Nếu lần sau tôi còn nghe được các anh ở đây bàn tán về chuyện của cô ấy, đừng trách tôi sẽ dẹp luôn công ty của các anh."

Lời này khiến sắc mặt bọn họ trực tiếp thay đổi.

Anh lại dám không nể mặt mũi nói thẳng ra như vậy!

Ở thành phố Sài Gòn này rất ít người có thể ở trước mặt bọn họ nói dẹp công ty của bọn họ một cách chắc chắn như vậy, trừ khi...

Mắt của một người đàn ông trong đám bọn họ lóe lên, như đã ý thức được điều gì, anh chạy vội đến giải thích: " Thực sự xin lỗi anh nhiều, chúng tôi về sau nhất định sẽ thận trọng hơn trong lời nói, sẽ không nói những điều gây bất lợi cho cô Hàn."

Nói xong, anh thoáng nhìn qua cổ áo người đàn ôn đang bị Dạ Mạc Thâm túm, khẽ giọng nói: " Mong anh có thể giơ cao đánh khẽ, bạn của tôi bình thường hay nói linh tinh."

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm liếc đến người kia một cái, lại nhìn thẳng vào người đối diện, thấy sắc mặt anh ta sợ hãi, một câu cũng không nói ra lời, liền cười khinh bỉ rồi buông tay. "Đi chỗ khác." "Được ạ được ạ."

Vài người đàn ông nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.

Người đàn ông vừa bị anh xách cổ áo, dù đã đi ra phía xa bên ngoài vẫn còn sợ hãi. "Quái thật, người đàn ông đó bị làm sao vậy? Anh ta tự nhiên túm cổ tôi? Anh ta không muốn sống nữa sao?" "Tôi thấy có mà anh không muốn sống nữa đấy! biết anh ta là ai không?" "Ai?" "Nếu tôi đoán không nhầm, dựa vào giọng nói thì có lẽ đó là chủ của tập đoàn nhà họ Dạ ở thành phố Sài Gòn?"

Tập đoàn nhà họ Dạ ở thành phố Sài

Gòn?"

Người đàn ông chấn động: " Điều này sao có thể xảy ra? Người đàn ông đó đeo mặt nạ, tôi vừa rồi cảm thấy kỳ lạ, sao anh ta không dám lộ ra diện mạo thực sự của mình, lại cứ đội một cái mặt nạ xuất hiện ở buổi tiệc "Đừng nhiều lời, chạy nhanh khỏi đây thôi, đừng chọc vào tập đoàn nhà họ Dạ.. Đừng nói gì về cô Hàn nữa, về sau anh cẩn thận lời ăn tiếng nói một chút."

Tên của nhà họ Dạ thật sự có thể dọa cho người khác sợ hãi, tuy rằng đám người đó không phục, nhưng cũng có thể làm được gì?

Bản thân bọn họ không đánh lại anh, chỉ có thể ôm bộ mặt xám xịt cháy trốn. Trò hề nhỏ này không gây ra nhiều xáo động, dù sao buổi đại tiệc cũng nhiều người như vậy, hơn nữa buổi tiệc cũng bật nhạc, những người đứng cạnh thấy trò hề như vậy, cũng dần dần khôi phục lại tinh thần, không nói thêm câu gì nữa.

Tuy nhiên có vài người con gái lặng lẽ quay đầu lại đánh giá Dạ Mạc Thầm với ánh mắt vô cùng ái mộ.

Trên khán đài, Hàn Mộc Tử đang giới thiệu bản thân với mọi người, Hàn Thanh cũng nói vài lời khách khí, không thể không nghi ngờ rằng anh ta đang mong muốn mọi người có thể chiếu cố Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc tử có vẻ như đã mệt, chủ yếu bộ trang phục nặng mặc trên người khiến cô cảm thấy mệt mỏi, thấy Hàn Thanh giới thiệu xong, liền tiến đến gần anh ta nhỏ giọng nói: "Anh, nếu như đã giới thiệu xong, em về phía sau thay bộ trang phục này ra nha?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi