CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hàn Thanh nhìn cô ấy hội lâu, đột nhiên mở miệng: “Tôi không thấy có thiệt hại chỗ nào cả “Có! Những lời anh vừa nói đã làm tổn thương trái tim non nớt của một thiếu nữ

Hàn Thanh: “ “Đưa đây!” Tiểu Nhan hùng hùng hổ hổ giơ tay đòi Hàn Thanh đưa ảo, Hàn Thanh thật sự bị cô ấy nói đến cứng miệng câm nín, nhưng mà thấy ánh mắt cô ấy kiên định, cuối cùng chỉ đành bất lực giơ tay cởi cúc áo, sau đó cởi áo vest xuống.

Tiểu Nhan cầm lấy áo vest mặc vào, dụi dụi hai mắt một cái, sau đó xoay người bước ra cửa. “Để chủ Nam đưa cô về" "Không cần!”

Tiểu Nhan nhanh chóng rời đi, Hàn Thanh đứng sưng một chỗ suy nghĩ hồi lâu, vừa rồi anh ta có nói sai câu nào không? Anh ta chỉ là nói ra những điều mình nghĩ trong lòng mà thôi.

Công ty.

Hàn Mộc Tử tự pha cho mình một tách cà phê, uống vài ngụm sau đó liếc mắt nhìn sang chỗ ngồi trống không bên cạnh.

Nghĩ đến chuyện hôm qua cô đã hoàn toàn giao Tiểu Nhan cho anh trai của mình, thật không ngờ đến bây giờ cô ấy còn vẫn chưa tới công ty.

Nghĩ đến đây, khỏe mỗi Hàn Mộc Tử cũng bất giác cong

Ram! lên.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Hàn Mặc Tử ngắng đầu lên, gương mặt vốn không chút cảm xúc sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.

Sau khi Tiểu Nhan đi vào liền đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, sau đó năm bẹp xuống giấu mặt vào giữa hai khuỷu tay. Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Mộc Tử mấp máy khỏe môi, sau đó đặt tách cà phê trong tay xuống rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Nhan: "Sao vậy?” Thật ra có vốn định trêu chọc Tiểu Nhan vài câu đại loại như tối hôm qua ngủ có ngon không chẳng hạn, nhưng mà lúc cô thấy cô ấy tiến vào, vừa vặn trông thấy hai mắt Tiểu Nhan ửng đỏ, giống như con thỏ vậy.

Tất nhiên, Tiểu Nhan cũng không có trả lời câu hỏi của cô. Hàn Mộc Tử cũng không gấp gáp, kéo chiếc ghế đến bên cạnh cô ấy rồi ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.

Đại khái ba năm phút gì đó, Tiểu Nhan liền ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt nhìn cô.

Hàn Mộc Tử cảm thấy tim mình nhói lên một cái, lấy khăn giấy giúp cô ấy lau đi nước mắt trên mặt: “Đừng khóc nữa, có chuyện gì thì nói đi, nếu không nói ra được, thì mình giúp cậu xin nghỉ một ngày, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Nhan đột nhiên quay đầu lại, đáng thương hỏi. “Mộc Tử, có phải mình xấu lắm không?”

Hàn Mộc Tử sửng sốt, trong lòng đang dần dẫn xuất hiện một ý nghĩ, nhưng vẫn lặc đầu: "Sao có thể chứ?” “Không xấu? Vậy là mình khô đủ hấp dẫn phải không?

Hay là, do mình nghèo quá?” Cô ấy vừa hỏi vừa rơi nước mắt, trong bộ dạng cực kỳ đau khố. “Trước đây mình vốn dĩ không thích Hàn Thanh, nhưng mà trước đó khi anh ấy ở nước ngoài thường hay đến tìm cậu đến đến đi đi, ngày nào mình cũng thấy anh ấy, sao có thể không rung động chứ? Nếu như anh ấy không phải độc thân thì thôi vậy, nhưng mà anh ấy rõ ràng là độc thân, cho nên mình mới xuất hiện suy nghĩ khác. Nhưng mà bây giờ mình mới biết, minh có suy nghĩ này thật sự là hoang đường nực cười đến mức nào

Hàn Mộc Tử

Cô mấp máy cánh môi, muốn an ủi Tiểu Nhan, nhưng mở miệng lại không biết nên an ủi cô ấy như thế nào. “Mộc Tử, có phải mình không hề biết thân biết phân không?

Dù biết rất rõ là không có khả năng, nhưng mà mình vẫn cứ thích anh ấy."

Nhìn dáng vẻ nước mắt đầm đìa của cô ấy, Hàn Mộc Tử không khỏi thở dài một tiếng, sau đó vươn tay lau đi nước mắt nơi khỏe mắt cô ấy, vừa nhẹ nhàng nói: “Sao có thể chứ? Tình cảm vốn dĩ là thứ rất ngang ngược, nếu như bất cứ lúc nào con người cũng có thể khống chế được tình cảm của mình, vậy thì không phải là con người nữa rồi. Chính vì là con người bình thường, cho nên mới có thất tình lục dục, cậu thích anh ấy là chuyện thường tình, anh ấy không thích cậu cũng là điều dễ hiểu mà, vốn dĩ không hề liên quan đến cái gọi là biết thân biết phận, cho nên, cậu không cần phải vì chuyện này mà tự ti về mình. “Sao cậu lại biết mình tự ti?”

Hàn Mộc Tử khựng lại, ánh mắt có hơi né tránh.

Làm sao cô biết được?

Hàn Mộc Tử cũng không muốn biết làm sao cô biết được, nhưng mà vì an ủi Tiểu Nhiên, cô vẫn cười tự giễu một tiếng. “Tất nhiên là khi mình thích anh ấy, cũng có tâm trạng giống như cậu rồi."

Tiểu Nhan sững sở, qua giây lát mới có phản ứng, khịt khịt mũi cảm động nói: "Mộc Tử, mình cảm động quá, thật không ngờ cậu vì an ủi mình mà tự chọc vào vết thương của cậu.

Hàn Mộc Tử: "... Cho nên bây giờ cậu còn buồn không?"

Tiểu Nhan gật đầu: “Có một chút, nhưng mà, mình có thể hiểu được tâm trạng của cậu năm đó như thế nào rồi, bây giờ mình chỉ là đang yêu đơn phương bị từ chối đã khó chịu như vậy, vậy cậu lúc đó,

Cô ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt không ngừng, sắc mặt Hàn Mộc Tử thay đổi, cô vội vàng ngắt lời cô ấy. "Thôi, đừng nói chuyện lúc trước nữa, nói xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đỉ? Không phải cậu cùng với anh trai mình đi gặp khách hàng sao? Sao đột nhiên lại phát triển đến bước cậu bị từ chối vậy?" “Hừ?" Tiểu Nhan tức giận lầm bầm: “Anh cậu thế mà lại bóp cảm của mình hỏi có phải mình có thích anh ấy hay không?”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử có chút kinh ngạc, vừa liên tưởng đến cảnh tượng này liên cảm thấy cực kỳ khó tin. Hàn Thanh kiểu đàn ông có thể bóp cắm con gái thật sao? Trong ấn tượng của Hàn Mộc Tử, Hàn Thanh vẫn luôn là một người anh trai vô cùng chín chắn ổn trọng, cho dù lúc trước vẫn chưa nhận ra nhau, Hàn Thanh cũng kiểm soát hành động của mình một cách rất nghiêm ngặt, làm sao có thể tùy tiện bóp cắm con gái người ta chứ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Mộc Tử nhìn Tiểu Nhan liên thay đổi có chút bất thường.

Cô mím môi: “Sau đó thì sao? Cậu nói thế nào?” “Mình nói gì được chứ? Mình còn chưa kịp nói gì, anh cậu liền bảo mình đừng thích anh ấy! Hừ, ai thích anh ấy chứ, mình còn chưa có tỏ tình, anh ấy đã từ chối mình rồi, cậu nói người đàn ông này có kiêu căng hay không? Mộc Tử, mình nói anh trai của cậu như vậy cậu không tức giận chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ấy, Hàn Mộc Tử không khỏi bật cười, lắc đầu: "Không đâu.

Nhiều năm như vậy, tình cảm Tiểu Nhan dành cho Hàn Thành đã rất sâu đậm, lúc này chẳng qua chỉ là lòng tự trọng của một cô gái sau khi bị từ chối đang càn quấy mà thôi, đợi đến ngày mai, chắc có lẽ cô ấy sẽ hồi phục thôi.

Hơn nữa, tính cách của Tiểu Nhan lại là kiểu chưa đâm đầu vào tường thì chưa chịu quay lại. “Được rồi, không nói chuyện này nữa, nếu như cậu không về nhà nghỉ ngơi, vậy thì chính trang một chút rồi làm việc Nói xong, Hàn Mặc Tử liếc nhìn chiếc áo vest trên người có ấy đầy thâm ý, sau đó xoay người quay trở lại bàn làm việc của mình ngồi xuống. cốc vào."

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lãnh Nguyệt Nguyệt thò đầu vào trong.

Cô ta có vẻ hơi do dự, nhưng mà nhanh chóng lấy lại tinh thần đẩy cửa bước vào.

Hàn Mặc Tử ngước đầu nhìn cô "Có chuyện gì Lãnh Nguyệt Nguyệt đặt một tập tài liệu xuống trước mặt "Đây là bản thiết kế mà tôi vẽ mấy ngày nay, cô xem thử thế nào."

Hàn Tử đưa tay nhận lấy tập tài liệu, mở ra xem mới phát hiện thiết kế bên trong là thời trang cho nam giới, đồng thời lúc này cô mới nhớ đến chuyện mấy ngày trước cô có đưa đơn hàng của Dạ Mạc Thâm cho Lãnh Nguyệt Nguyệt.

Đang xem, Hàn Mộc Tử lại nghe thấy Lãnh Nguyệt Nguyệt hỏi mình: cảm thấy những thiết kế này thế tệ, đều vẽ rất đẹp, tay nghề của cô càng lúc càng luyện." Hàn Mộc Tử khen ngợi. “Nhưng mà những cái này đều bị tổng giám đốc Dạ bác bỏ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi