CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Bởi vì sự cổ con thỏ đã ảnh hưởng đến tâm lý của Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử nên sau khi người của ban quản lý rời đi, Tiểu Nhan đã lau đi lau lại chỗ đặt cái hộp lúc nãy bốn năm lần nhưng vẫn thấy rất khó chịu "Sao mình cứ thấy mùi máu trong phòng còn nặng thế nhi Nghe thấy thế Hàn Mộc Tử nhíu mày, đứng dậy mở cửa sổ để làn gió đêm mát lạnh lùa vào trong nhà, xua tan mùi máu tanh do con thỏ chết vừa rồi để lại.

Nhưng Tiểu Nhan cảm thấy như vậy là chưa đủ, nghĩ một hồi liền trực tiếp lấy nước hoa trong túi xách ra xịt lên mọi ngóc ngách trong phòng.

Nhìn thấy đối phương bình tĩnh trở lại rồi Hàn Mộc Tử nói: "Đi tắm đi, xong rồi dọn dẹp một chút còn đi ra ngoài ăn." Tiểu Nhan. "Đi ra ngoài vào lúc này ả hả? Trời đã tối rồi, có phải hơi nguy hiểm không?"

Cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Hàn Mặc Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy đi ra ngoài có thể có chút nguy hiểm nên lại nói: "Thế thôi, ở nhà ăn mì

Sau đó hai người về phòng tắm rửa, sau đó xuống nhà nấu mi.

Đậu nhỏ bị Hàn Mộc Tử gọi về lúc mọi chuyện đã thu xếp xong nên không thấy gì và không biết gì cả.

Bây giờ cũng đói rồi, Hàn Mộc Tử tự xuống bếp nấu mì nên cậu bé rất thích thú.

Bàn ăn ba người, chỉ có một mình cậu ăn ngon miệng. Còn Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan thì ngồi đối mặt, họ thậm chỉ còn không nhấc đũa lên.

Ăn không nổi...

Vừa chứng kiến cảnh tượng đảm máu kia, rồi lại nhìn mì trong bát, bọn họ thực sự không có chút cảm giác ngon miệng nào.

Tiểu Nhan liếc nhìn Hàn Mặc Tử, chớp chớp mắt: "Cậu, cậu không muốn ăn sao?"

Hàn Mộc Tử nhưởng mi, tầm mắt rơi vào trên mặt cô. "Còn câu thì sao?"

Tiểu Nhan mim cười: "Mình không ăn nổi"

Hàn Mặc Tử cũng cười, nhưng không trả lời. Đậu nhỏ ngẩng đầu lên khỏi đống thức ăn và tò mò nhìn họ: "Mommy, dì Tiểu Nhan, hai người bị sao vậy?"

Một tay vuốt sau đầu cậu bé nhẹ nhàng vuốt ve: "Đậu nhỏ mau ăn đi, sau đó xem TV xong con chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ đi." "Nhưng mommy không đói sao?"

Hàn Mộc Tử cười nhẹ nói: "Bây giờ mẹ không đói, con ăn trước đi, mẹ với dì Tiểu Nhan của con sẽ ăn sau" “Vâng a." Đậu nhỏ gật đầu, sau đó tiếp tục ăn mì.

Lần này cậu ăn rất nhanh, xong rồi liền buông đũa xuống: "Mommy con no rồi, nhưng con không muốn xem TV tối nay. Con muốn dùng laptop của mommy được không?" "Đương nhiên có thể dùng, nhớ đừng đi ngủ quá muộn" "Chúc mommy ngủ ngon, di Tiểu Nhan ngủ ngon."

Hai người nhìn đôi chân ngắn đi lên cầu thang, bước vào phòng rồi ánh mắt họ mới quay lại, Tiểu Nhan thở dài nhìn tôi mi trước mặt, sở sở lên bụng.

Ủng ục... "Mình đói quá, nhưng không ăn nổi, làm sao đây?"

Bụng Hàn Mộc Tử cũng rất tích cực biểu tình, quả thực một ngày không ăn cái gì khiến cô có chút đói bụng.

Nghĩ xong, Hàn Mộc Tử cầm đũa lên cười. "Nào, cầm đũa lên, chúng ta cùng ăn."

Khóe miệng Tiểu Nhan giật giật "Cậu nghiêm túc đấy à? Ăn nổi sao?" "không ăn cũng phải ăn." Hàn Mặc Tử thật sự cầm lấy mì đưa tới miệng, cố gắng không nghĩ tới chuyện kia. Tiểu Nhân ngày người nhìn, cô nghĩ rằng Hàn Mặc Tử ăn được một nửa sẽ phun ra hết, ai dè cô ăn hết luôn rồi. Sau khi lấp đầy cái bụng rỗng, Hàn Mặc Tử thu dọn bát đũa sau đó đứng dậy "Mình ăn no rồi, đi nghỉ ngơi trước đây, cậu cổ mà ăn vào"

Hàn Mộc Tử nói xong liền xoay người rời đi, đằng sau lưng Tiểu Nhan măng cô là đồ phản bội.

Sau khi lên lầu, cô vào phòng tắm rồi ngồi trên bồn rửa tay. Mặc dù có thể giả vờ ăn mì như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cô vẫn không thể vượt qua được ải đó. Cô ngồi dựa vào bệ phòng tắm hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm. Tựa mình vào tường, nhìn bản thân nhợt nhạt trong gương.

Rốt cuộc ai làn người đứng sau những chuyện này? Hôm nay là thỏ chết, ngày mai sẽ là cái gì? Có lẽ, cô nên cân nhắc việc gửi Đậu nhỏ cho Hàn Thanh trước, để Hàn Thanh chăm sóc cậu một thời gian. Nếu làm như vậy, Hàn Thanh biết những chuyện này rồi thì sẽ không để cho cô ra ở riêng nữa...

Nhưng nếu không gửi Đậu nhỏ đi thì sẽ có một ngày thắng bé nhìn thấy chuyện tương tự, nó còn quá nhỏ, cô không muốn con mình bị tổn thương tâm lý. Lúc này, sau khi mang laptop của Hàn Mộc Tử về phòng,

Đậu nhỏ trốn vào trong chăn, đặt laptop lên đùi, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại lướt như bay trên bàn phím.

Chẳng mấy chốc, cậu đã lấy được đoạn video giám sát của khu nhà, sau đó chống cắm nhìn sự việc trên màn hình một cách nghiêm túc.

Thực ra vừa rồi mẹ không để cậu thấy, nhưng khi quay lại cậu đã cố tình lấy ống nhòm mà mình sưu tầm được xem âm thầm quan sát tình hình.

Rốt cuộc thử đó phải rất đáng sợ mới làm cho mẹ cậu tái mặt như vậy, lại còn cố tình không để cho cậu thấy

Thế nên mẹ mới nhất quyết không để cậu nhìn được.

Nhưng mẹ càng thế, cậu càng phải biết đấy là thứ gì để còn tìm ra cách giải quyết. Mẹ quả vất vả rồi, không thể để mẹ bảo vệ mình mãi được.

Sau khi quay lại toàn bộ đoạn băng, sao lưu làm rõ ảnh con thỏ chết, chọn địa chỉ hòm thư của ai đó rồi bấm gửi.

Cậu không thể để cha mình nhàn rỗi quá lại đi làm những việc nhàm chán khác, những việc quan trọng như thế này nhất định phải được xử lý ngay lập tức. *

Tinh tinh...

Trong đêm tối phòng làm việc chỉ bật một ngọn đèn, lúc này Dạ Mạc Thầm đang ngồi trước máy tính xem video phát lại.

Trong buổi truyền hình trực tiếp đại tiệc của nhà họ Hàn hôm đó, Dạ Mạc Thâm bảo người cắt sửa video trực tiếp chỉ để lại phần của Hàn Mặc Tử gửi cho mình.

Sau khi nhận được, anh nhếch môi mỏng mở đoạn video, sau đó ngồi trước máy tính xem đi xem lại không chán.

Trong phòng thay đồ thật ra anh cũng có động tay động chân, đoạn anh với Hàn Mặc Tử khiêu vũ cũng được quay lại, anh cứ tua đi tua lại khúc đó để xem.

Đột nhiên, hộp thư thông báo có email mới..

Hộp thư của anh thường là mail công việc, nửa đêm nửa hôm như này rồi anh kệ không thèm đếm xỉa đến.

Nghĩ đến đây, anh cau mày, bỏ qua thông báo email mới ở góc dưới bên phải tiếp tục xem video.

Còn phía bên này Đậu nhỏ đang đợi Dạ Mạc Thâm đọc email mà thấy cha mãi không thèm mở ra, rõ ràng là đang online cơ mà, Đậu nhỏ tức giận phòng máy "Hừ, daddy thối, nửa đêm rồi vẫn không đọc email" Nghĩ xong, ngón tay lại bắt đầu bay trên bàn phím: “Để con xem daddy đang làm gì!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi