Đương nhiên là có liên quan rồi, hiện tại cậu không biết nhiệm vụ thứ hai là tìm ai, nhưng có thể khiến cho sếp nửa đêm đi tìm thì nhất định không phải nhân vật bình thường.
Cậu sẽ phải kiểm tra địa chỉ cũng như tình hình xung quanh của mọc lại còn phải tra người khác...
Điều này khiến cậu rất khó xử, ai hiểu được nỗi lòng này? NTg khi đến bên môi, lời nói của Tiêu Túc chuyển thành: "Không không liên quan gì cả, tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra hết." Tit
Ngay khi vừa nói hết lời, đầu dây bên kia đã dập máy.
Tiêu Túc liếc nhìn thời gian, tức giận đến không biết nói gì, Ta đem rửa rôm cũng tan ca lâu rồi, giờ là lúc nghỉ ngơi, thế mà một cái nôi của Dạ Mạc Thâm lại khiến cho cậu không Stage mà nghỉ ngơi nữa rồi.
Trái có đi, dù gì cũng phải làm xong trong thời gian đã
Trờng có trách thì cũng trách cậu, nếu là người khác thì em sao có thể chịu được sự áp đặt và hành hạ của một kẻ không c nh thường như Dạ Mạc Thâm cơ chứ. rấn Mộc Tử đi tắm xong cũng không cảm thấy buồn ngủ, liên lấy bản thiết kế ra vẽ một lúc.
Vì yên tĩnh nên cô có thể nghe thấy bất kỳ chuyển động nào xung quanh mình, lại thêm chuyện xảy ra đêm nay nữa nên cô trò TIẾT VỀ Cùng nhạy cảm.
Nghe thấy phòng bên dường như có tiếng động, Hàn Mộc Từ đặt bàn thiết kế trong tay xuống, đứng dậy đi tới phòng bên
Sau khi đẩy cửa ra, Hàn Mộc Tử thấy trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, Đậu nhỏ ngoan ngoãn đắp chăn năm trên giường, hai tay nhỏ bé đặt ngay ngăn ở trên ngực.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Mặc Tử cởi giày rón rén bước vào, vừa đến giường đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Đậu nhỏ, xác nhận cậu bé đã thực sự ngủ rồi.
Tiếng động vừa nãy chẳng nhẽ cô nghe nhầm?
Lại đứng lên một lúc, Hàn Mộc Tử bước tới, cúi xuống kéo chăn lên cho Đậu nhỏ, sau khi chắc chắn rằng cậu sẽ không bị lạnh cô mới rời khỏi phòng.
Ngay khi cánh cửa được đóng lại, Đậu nhỏ đang nằm trên giường mở mắt ra, đôi mắt đen láy chớp chớp rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dọa cậu sợ chết khiếp.
Không ngờ mẹ đột ngột đi vào, lúc nãy khi cậu chuẩn bị đi ngủ thì vô tình làm rơi đồ nên mới phát ra tiếng động.
Vì mất quá nhiều thời gian để gửi email cho daddy nên tối nay cậu đã ngủ muộn, nếu mommy phát hiện ra thì chắc chắn sẽ nghĩ cậu không ngoan, không nghe lời mẹ. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Cậu muốn trở thành một đứa trẻ đặc biệt ngoan ngoãn trước mặt mommy, không muốn để mommy phải lo lắng về mình nữa.
Nghĩ đến chuyện mình đã gửi email cho Dạ Mạc Thâm rồi, Đậu nhỏ vui mừng vỗ miệng cười, tất nhiên, chuyện đặc biệt rắc rối này phải do daddy xử lý.
Mặc dù hồi đó daddy thể hiện ra là một người rất xấu xa, khiến Mommy buồn nhiều năm như vậy, hại cậu đau lòng muốn chet.
Tuy nhiên, chỉ cần Daddy chân thành và muốn đối xử tốt với Mommy, thì cậu sẽ tha thứ cho Daddy.
Ai bảo người đó là cha ruột cậu cơ chứ!
Nghĩ đến đây, Đậu nhỏ mím chặt môi, lật người lại rồi nhằm mắt đi ngủ.
Trong màn đêm yên tĩnh, Hàn Mặc Tử nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nhưng cảnh tượng đảm máu vẫn hiện lên trong đâu.
Tác động của cảnh đó đối với cô quá lớn.
Cả cô và Tiểu Nhan đều chưa từng nhìn thấy điều khủng khiếp như vậy, thể nên khó mà có được cho mình tâm trí mạnh mē.
Mặc dù Hàn Mộc Tử lúc ấy rất bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cô không bị ảnh hưởng gì. Ngôn Tình Sắc
Năm được một lúc, cô thấy mình vẫn chưa ngủ được, thậm chỉ không muốn nhắm mắt nên ngồi dậy lấy điện thoại di động xem các chương trình tạp kỹ.
Cô cứ cầm điện thoại xem như thế rồi ngủ biển lúc nào không biết. Trong mơ dường như có một trận động đất, cô cảm thấy rung lắc khi đứng giữa không gian rộng mở, Hàn Mộc Tử nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng hét: "Mộc Tử! Mau dậy đi."
Cô nhanh chóng mở mắt ra, mới nhận ra đây không phải là động đất, mà là Tiểu Nhan đang lắc mạnh vai cô. "Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi." Bị người khác đánh thức nên thấy hơi choáng.
Hàn Mộc Tử khó khăn lắm mới ngăn được mi mắt không khép lại, sau đó ngồi dậy, vươn tay xoa xoa lông mày đau nhức, yếu ớt hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiểu Nhan đưa tay ra xoa mạnh má cô: "Làm sao vậy ư? Hôm qua xảy ra chuyện thế mà cô vẫn còn ngủ được?"
Hàn Mộc Tử hất tay cô ấy ra một chút, sau đó lại ôm chăn nằm xuống. Cô thực sự rất đau đầu, tối hôm qua cô không biết mình đã ngủ lúc nào, lúc này có thực sự khó chịu đến không mở nổi måt. "Mau dậy đi, cảnh sát đang ở dưới lầu kìa"
Nghe thấy từ cảnh sát, các giác quan của Hàn Mạt Tử lập tức bị kích thích, sau đó có từ từ mở mắt ra, con sâu ngủ đã chạy biển không còn tung tích. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Sau nửa giây, có ngôi dậy khỏi giường. "Cảnh sát đến đây a?"
Tiểu Nhan mạnh mẽ gật đầu: "Đúng vậy, mình nghe thấy dưới lầu ồn ào, liền đi tới cửa sổ thì thấy có xe cảnh sát ở cổng khu nhà, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Nói xong Tiểu Nhân chán nản nhìn Hàn Mộc Tử: "Sao sắc mặt cậu xấu thế?"
Nghe thấy thế Hàn Mộc Tử cũng nhưởng mi liếc cô ấy một cai, đáp: "Cậu thì khác gì."
Tiểu Nhan: "...
Hàn Mộc Tử đứng dậy, mở tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác mặc vào người: “Có lẽ có liên quan đến chuyện hôm qua của chúng ta. Chúng ta có nên đi xuống xem một chút không?" "Hắn là không đâu?" Tiêu Phàm nghiêng đầu: "Chỉ là một con thỏ chết, làm sao có thể báo cảnh sát? Chẳng lẽ còn xảy ra sự cố lớn khác?" "Đi xem như nào"
Nói chưa hết câu Hàn Mộc Tử đã ra khỏi cửa.
Hôm nay chỉ là ngày lễ nên không cần đi làm, buổi chiều cô có thể ngủ bù.
Hai người đi được nửa đường, Hàn Mộc Tử chợt nhớ ra điều gì đó liên quay đầu nhìn Tiểu Nhan: "Hay là... cậu ở lại với Đậu nhỏ đi, để nó ở nhà một mình như thế này, mình không yên tâm." “Đậu nhỏ vẫn đang ngủ." Tiểu Nhan liếc nhìn thời gian rồi nói: “Vẫn chưa đến giờ nó phải dậy. Cậu biết đồng hồ sinh học của nó đúng giờ như thế nào mà, phải không?" Hàn Mộc Tử cũng liếc nhìn thời gian, còn một giờ nữa thắng bé mới dậy, nếu nó không chạy lung tung...
Thì không có vấn đề gì. "Vậy thì chúng ta đi xem, nếu không có chuyện gì thì quay lai."
Vì vậy hai người cùng nhau đi ra ngoài, Hàn Mặc Tử lo lắng khóa cửa trước khi rời đi, sau đó cùng Tiểu Nhan vào tháng máy.
Khu tập thể này khá rộng nhưng do có hai cổng nên thường không có nhiều người ra vào, nhưng hôm nay sau khi cảnh sát khống chế hiện trưởng, trước cổng khu nhà chỉ mở một lối nhỏ cho người dân đi qua.
Khi Hàn Mặc Tử đến hiện trường mới phát hiện ra rằng một nhóm lớn người đang vây quanh khiến họ không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Cảm thấy bất lực, Tiểu Nhan đành phải võ vai một người đàn ông cao lớn trước mặt, nở nụ cười ngọt ngào hỏi: "Anh gì ơi, anh có thể cho em hỏi đã xảy ra chuyện gì được không? Tại sao cảnh sát lại ở đây? Lại còn nhiều người vây quanh đây vậy?"