CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Tiểu Nhan nở nụ cười rồi nhìn chăm chăm vào cô. "Không phải mình nghĩ điều gì linh tinh vớ vẩn đầu, là hai người các cậu đang làm chuyện linh tinh đó. Tiểu Nhan vừa mới trêu ghẹo xong, trên gương mặt vân còn nở nụ cười. Nhưng một giây sau nụ cười trên gương mặt cô ấy đã cứng đờ lại, cơ thể bất giác lùi ra đằng sau mấy bước.

Thấy dáng vẻ này của cô, Hàn Mặc Tử lập tức hiểu ra. Dường như cô không cần quay đầu lại cũng có thể xác định Dạ Mạc Thâm đang bước xuống.

Người có thể khiến cho Tiểu Nhan làm ra vẻ mặt sợ sệt như vậy cũng chỉ có một mình Dạ Mạc Thậm. Nghĩ đến điều này, Hàn Mộc Tử đi thẳng vào trong phòng khách phía trước cầm lấy bát đũa.

Cô chỉ lấy bát đũa cho một mình mình, Dạ Mạc Thâm ngôi bên cạnh cô, nhìn trước bàn trống thì mím môi lại đầy bất mãn.

Hàn Mộc Tử nói thẳng ra: "Trong nhà chúng tôi không có người hầu của anh, nếu như anh muốn ăn cơm thì tự mình động tay đi lấy bát với đũa đi."

Rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa thôi nhưng lại bị cắt ngang, mặc dù Dạ Mạc Thâm đã thu dọn xong rồi xuống tầng, nhưng hơi thở trên cơ thể anh vẫn vô cùng lạnh lẽo. Anh ngồi ở nơi đó nhưng hơi ẩm ở xung quanh đã bị sự lạnh lẽo của anh mà giảm xuống.

Tiểu Nhan nghe thấy lời nói của Hàn Mộc Tử, sau đó cũng gật đầu phụ họa theo. Tiểu Nhan vừa mới gật đầu xong đã cảm nhận được ảnh mắt lạnh lẽo ấy đang liếc đến mình, khiến cho lòng bàn chân của cô ấy lập tức lạnh toát, sau đó đến sống lưng mình.

Trước ảnh mặt mang theo sát khi ấy của Dạ Mạc Thâm, Tiểu Nhan lập tức thay đổi sắc mặt “Tôi... Tôi đi lấy bát và đũa cho tổng giám đốc Mạc Thâm"

Nói rồi, Tiểu Nhan còn chưa đợi người trước mặt mình phản ứng thì đã đi vào trong nhà bếp cầm một cái bát và đôi đũa mới, sau đó đem qua đặt trước mặt Dạ Mạc Thâm. "Tổng... Tổng giám đốc Mạc Thâm, bát và đũa của anh đây

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Mộc Tử thấy không vui lắm. “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nhà chúng tôi không có người hầu, nếu như anh mong muốn có người phục vụ anh khi ăn cơm thì bây giờ anh có thể đi được rồi.

Dạ Mạc Thâm nhíu mày liếc nhìn cô, lạnh lùng nói. “Tôi không bảo cô ấy phục vụ cho tôi.”

Tiểu Nhan cắt ngang chuyện tốt của người ta, cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Dạ Mạc Thâm là có thể nhìn thấy có lẽ chuyện vừa nãy đã không thành rồi, hoặc là có sẽ sắp thành nhưng lại bị cô ấy cắt ngang.

Cho nên sự lạnh lùng và sát khí của anh mới chĩa thẳng lên người cô ấy. Tiểu Nhan lo lắng nuốt một ngụm nước bọt rồi sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy đó, Mộc Tử à. Cậu đừng nói tổng giám đốc Mạc Thâm, anh ấy là khách hàng trong công ty của chúng ta và là khách của nhà chúng ta, chúng ta vốn nên tiếp đãi anh ấy một chút. Tớ chỉ có lấy bát và đũa ra thôi mà, không có gì đáng ngại đầu.

Hàn Mộc Tử nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt bất lực, cái cô bé này thay đổi cũng nhanh thật. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cô không nói gì nữa, trên bàn cũng trở nên yên tĩnh. Mỗi người tự ăn phần cơm của mình, đôi đũa của Hàn Mặc Tử đi đến đầu thì đôi đũa của Dạ Mạc Thâm cũng đi đến nơi đó.

Hay nói một cách khác, cô ăn cái gì thì anh sẽ ăn cái đó. Hàn Mặc Tử thật cạn lời với anh.

Mà Tiểu Nhan lại sợ hãi đến nỗi ngay cả rau cũng không dảm gắp mà cứ vùi đầu ăn cơm trắng trong bát mình. Sau đó cô ấy vừa quan sát cử động của hai người ở trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ tại sao một người lại có thể thay đổi lớn như vậy?

Rõ ràng năm năm trước, Dạ Mạc Thâm là một con người vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn Dạ Mạc Thâm đang ngồi trước mặt mình, dường như anh ấy đã hoàn toàn tháo bỏ dáng vẻ ngày xưa ấy.

Đột nhiên Tiểu Nhan nhớ ra một câu nói.

Trong tình yêu, ai là người yêu trước thì người đó thua. Năm đó Hàn Tử yêu Dạ Mạc Thâm vô cùng sâu đậm, cho nên cô đã hoàn toàn thua cuộc, thua đến không còn gì cả, thậm chí còn phải đổi cả họ tên mà đi ra nước ngoài. Sau đó khi cô ấy đã thu hồi lại tất cả, bây giờ lại đến Dạ Mạc sao?

Bởi vì bây giờ Hàn Mộc Tử đã không muốn vướng víu gì đến Dạ Mạc Thâm nữa, nhưng suy nghĩ của Dạ Mạc Thâm lại thay đổi. Cho anh ấy mới trở nên nhỏ bé thấp hèn trước mặt Hàn Tử như vậy.

Nghĩ đến điều này, Tiểu Nhan lại nhét vài miếng cơm vào miệng, hơi buồn bực chán nản.

Điều này không phải giống như có thích Hàn Thanh, sau đó vẫn chưa tỏ tình thì đã bị Hàn Thanh từ chối rồi. Rồi cô ấy vẫn không từ bỏ hy vọng nhưng lại từ bỏ việc tỏ tình với anh ta, không muốn nghe lời từ chối của anh ta.

Sau đó... Cô ấy tiếp tục không biết xấu hổ mà lén lút thích anh ta.

Bây giờ nhìn lại, ít ra Dạ Mạc Thâm yêu còn có sự dũng cảm hơn cô ấy, anh vẫn đang đi lên phía trước, vẫn đang cố gång.

Hai người đều có tình cảm với nhau, đây thật sự là một chuyện rất khó khăn.

Đột nhiên Tiểu Nhan thấy buồn và cũng không có ghét Dạ Mạc như trước nữa.

Sau khi ăn xong, Hàn Mộc Tử thu dọn bát đũa đi vào nhà bếp rồi nói “Anh ăn cơm tối xong thì có thể đi về rồi. Cô buông lời đuổi khách đi mà không hề do dự gì, nhưng Dạ Mạc Thâm lại đứng lên thu dọn bát đũa giúp cô. Sau đó cho dù Hàn Mặc Tử có nói gì thì anh cũng không tiếp lời, cuối cùng đi cùng cô vào trong nhà bếp. Tiểu Nhan nghĩ một chút thì đi vào trong phòng khách xem ti vi. Cô ấy ôm cái gối ôm ngôi trên ghế sofa đổi hết kênh này đến kênh khác, trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện liên quan đến Hàn Thanh.

Cô ấy có nên dũng cảm tiến lên phía trước giống như Dạ Mạc Thâm không?

Dù sao cô ấy cũng đã bị Hàn Thanh từ chối một lần, dường như cũng không còn mặt mũi tốt nữa rồi đúng không? Hơn nữa bên cạnh Hàn Thanh vẫn luôn chưa có người phụ nữ nào, đây chính là cơ hội rất tốt. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Nếu như cô ấy cứ nhút nhát sợ hãi như vậy nữa, rồi một ngày nào đó thật sự có một người phụ nữ khác ở bên cạnh Hàn Thanh, vậy chẳng phải đến khi đó cô ấy cũng chẳng còn cơ hội nào nữa sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Nhan đã ra quyết định.

Trong nhà bếp.

Hàn Mộc Tử vặn vòi nước đổ sạch sẽ những thức ăn còn thừa lại trong bát đũa ở trong bồn rửa bát, sau đó có vừa để bát đũa ở một bên khác vừa lạnh lùng lên tiếng. “Anh đã ăn xong rồi còn chưa chuẩn bị về đi sao? Đã muộn làm rồi."

Dạ Mạc Thâm đứng ở bên cạnh cô. “Ai mà biết được hai người đó sẽ còn quay trở lại nữa hay không, tối rồi mà em không sợ sao?"

Hàn Mặc Tử: "

Nếu như anh không nhắc đến hai người đó thì suýt chút nữa cô đã quên rồi. “Cho dù bọn họ có quay lại thì cũng không thể vào nhà tôi được, cho nên sẽ không có chuyện gì đâu "Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. "Không có nhiều việc xảy ra bất ngờ như vậy đâu." Hàn Mộc Tủ lạnh lùng đặt cái đĩa xuống, khi ngẩng mặt lên, đôi mắt cô đã trở nên sắc bén: “Nếu như bọn họ thật sự quay lại, vậy thì càng tốt. Tôi có thể ghi lại cảnh bên ngoài rồi giao video đó cho cảnh sát. "Ha." Dạ Mạc Thầm khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên là người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm, rất có sự quyết đoán"

Nghe vậy Hàn Mộc Tử giận dữ liếc mắt nhìn anh: "Ai là người phụ nữ của anh cơ?" “Người phụ nữ của anh chỉ có một người mà thôi, em nói thử xem?"

Hàn Mộc Tử: "M “Bọn họ có chuẩn bị rồi mới đến đây, em gọi điện báo cảnh sát thì e rằng cũng không giải quyết được việc gì đâu.

Nghe đến điều này, vẻ mặt của Hàn Mộc Tử trở nên nghiêm túc hơn. Cô nhìn chăm chăm vào anh. “Có phải anh biết điều gì đó không?”

Anh không nói gì mà mím chặt môi. “Anh biết kẻ đứng sau là ai, đúng không?” Hàn Mộc Tử lại

Trong lòng cô vô cùng tò mò, rốt cuộc là ai hại cô, mà lại hỏi. còn làm nhiều chuyện trong nhiều lần như vậy.

Dạ Mạc Thậm đã biết trước cô sẽ bị người ta theo dõi, vậy có lẽ anh cũng đã điều tra ra được kẻ đứng sau là ai mới đúng.

Nhưng không ai ngờ rằng, Dạ Mạc Thâm lại chậm rãi mở miệng nói trong đôi mất mong chờ của cô. “Tạm thời anh vẫn chưa biết, nhưng sẽ điều tra ra thôi. Người này hơi mảnh khỏe một chút.”

Nghe đến điều này, dường như Hàn Mộc Tử đã có thể bớt lo lắng được rất nhiều.

Lâm Thanh Thanh và Triệu Như Ý mà trước kia Tiểu Nhan nghi ngờ cũng có thể loại bỏ được rồi.

Mặc dù hai người phụ nữ này muốn đối phó với cô, nhưng hai người họ cũng không có suy nghĩ sâu sắc như vậy.

Bởi vì cô có thể nhìn thấy hai người họ làm việc gì cũng rất để ý tinh tế qua những chuyện trước, không giống như lần này... Chuyện xảy ra rất đột ngột, sau đó lại xóa bỏ đi rất nhanh. Mánh khóe này thật sự rất không bình thường. Vậy người đó là ai đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi