CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Choang!

Dạ Mạc Thậm chưa kịp phản ứng lại thì bát cháo trong tay anh đã đổ xuống đất, tiếng chiếc bát sứ rơi xuống đất như tạo ra chấn động trong lòng anh và âm thanh đó cũng gõ vào trái tim của Hàn Mộc Tử.

Cô quay lưng về phía Dạ Mạc Thâm, tức giận nói. "Tôi không cần anh ở đây giả vờ giả vịt. Tôi mắc bệnh thì tôi cũng tự biết chăm sóc cho bản thân mình, cho dù tôi bệnh chết ra đấy thì cũng không liên quan đến anh. Tôi càng không cần anh ở đây đút tôi ăn cháo. Tôi không cần gì cả!”

Sau lưng cô tĩnh lặng như tờ, cảm giác giống như không có ai ở đó vậy.

Chỉ có Hàn Mộc Tử biết, cô đã làm tổn thương Dạ Mạc Thâm rất sâu.

Lúc cô để nổi giận dữ của mình bộc phát, lúc cô mắng anh thì từng giọt nước mắt cũng rơi trên khuôn mặt cô, cô không thể khiến nó ngừng lại.

Cô không muốn, không muốn nhìn thấy Dạ Mạc Thầm vì mình mà cúi đầu bình tĩnh chấp nhận như thế.

Con người này của Dạ Mạc Thâm khác hẳn với con người trước đây của anh ta. Dạ Mạc Thâm không phải là loại người đó, trên thương trường anh ta kiêu ngạo như thế, vậy mà đứng trước mặt cô lại bình tĩnh nghe lời như thế.

Cô không muốn nhìn thấy con người này của Dạ Mạc Thâm.

Hàn Mộc Tử đưa ra lên lau nước mắt. Rồi cô năm quay xuống, quay lưng về phía Dạ Mạc Thầm và trùm chăn lại, cô muốn che giấu tất cả những âm thanh này đi.

Căn phòng trở nên rất yên tĩnh, một lúc sau mới phát ra tiếng động.

Là tiếng các mảnh sứ va chạm vào nhau, âm thanh rất nhỏ nhưng trong căn phòng tĩnh lặng nên cô nghe rất rõ.

Là Dạ Mạc Thâm đang thu dọn những mảnh bát vỡ sao? Hốc mắt Hàn Mộc Tử lại ửa ra nước mắt, cô cố căn chặt lấy môi mình.

Anh cần gì phải khổ như thế? Cần gì chứ?

Cô đối xử với anh như thế rồi sao anh không quay người bỏ đi luôn?

Vì sao nhất định phải ở lại để chịu tủi thân?

Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, cô cố gắng không để ý tới những âm thanh đó. Cuối cùng căn phòng cũng trở lại tĩnh lặng hoàn toàn, đến lúc này Hàn Mộc Tử mới dám lén lút thò đầu từ trong chăn ra.

Cô hít vào một hơi thật sâu và phát hiện ra mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ.

Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm như vậy, Hàn Mộc Tử không thấy vui chút nào cả mà ngược lại thấy trái tim như: lại.

Nhưng cô cũng không thể mỉm cười để đối mặt với Dạ Mạc

Thâm.

Cả hai cách đều rất khó khăn.

Bây giờ điều cô hy vọng nhất là Dạ Mạc Thâm sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Bởi vì chỉ cần anh xuất hiện, trong lòng của cô sẽ trở nên rất hỗn loạn.

Cô thật sự không biết phải lựa chọn như thế nào. Cô lặng lẽ ngồi dậy, cô vào phòng tắm để thay quần áo. Đến khi ra ngoài, cô lại thấy Mặc Dạ Thâm đang bưng một bát cháo khác vào phòng, nhưng anh không bước vào trong mà chỉ trầm giọng nói: “Nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh đi trước, anh lấy lại bát cháo này lên cho em, một lát nữa em nhớ ăn cho nóng"

Hàn Mặc Tử: "

Cô không đáp lại lời của anh mà quay đầu đi ngay, không thèm nhìn anh lấy một cái. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang lên, là tiếng chân Dạ Mạc Thâm đang rời đi.

Hàn Mộc Tử không nhịn được, cô lén quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của anh.

Dáng người của anh rất cao nhưng lúc này lại lộ ra vẻ cô đơn và thương cảm, cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu. Nghe thấy tiếng khép cửa ở dưới nhà, Hàn Mặc Tử mới động đậy người, cô bước đến trước chiếc bàn.

Chảo trong nồi vẫn được giữ ẩm, là anh mang vào phòng cho cô, chắc để cô tiện lấy hơn.

Anh đã lấy một cái bát mới để thay, Hàn Mộc Tử ngôi xuống, cô tự múc cho mình một bát. Cô cầm lấy thìa xúc một miếng bỏ vào miệng.

Bát cháo nóng có mùi thơm của gạo, len vào từng kẽ răng của cô. Hàn Mộc Tử ăn hết thìa này đến thìa khác, cô cũng không kìm được nước mắt, từng dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cuối cùng, cô cũng không kìm được mà bật khóc thành tiếng.

Khon nan!

Đồ Dạ Mạc Thâm khốn nạn, sao anh lại có thể xoay người đi luôn như vậy?

Sao lại giúp cô làm nhiều chuyện như vậy. Rõ ràng cô đã nói rõ là không thể tiếp nhận anh.

Vậy tại sao....

Dạ Mạc Thâm sau khi ra khỏi nhà cô, anh sang căn nhà đối diện. Việc đầu tiên anh làm sau khi vào nhà là bật sáng đèn lên ngồi quan sát.

Qua một lúc, anh cảm thấy dạ dày mình hơi khó chịu. Anh lấy tay ôm dạ dày, mím chặt môi. Qua một lúc, anh nở nụ cười tự chế nhạo mình, anh đổ mình lên sofa.

“Điên rồi, nhất định là điện rồi" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Buổi tối, Hàn Mặc Tử thấy đầu mình không còn nhức nữa, cô mở cửa định đi xuống nhà đi dạo một vòng.

Trải qua chuyện tối qua, cô nghĩ hôm nay mình không muốn ra ngoài nữa, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, người kia chắc không dám có những hành động điên cuồng như vậy. Huống hồ cứ ngồi đó chờ chết cũng không phải là cách.

Nhưng lúc Hàn Mặc Tử ra ngoài đợi thang máy, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa ở phía bên kia. Cô nghi ngờ ngờ nhìn sang, hình như từ lúc cô chuyển đến đây tới giờ cô chưa từng nhìn thấy hàng xóm ở đối diện. Cô còn tưởng ở bên đó không có ai ở, nhưng nghĩ lại cũng thấy hàng ngày cô và Tiểu Nhan đều đi làm từ sớm, về nhà lúc tối muộn. Có thể thời gian của đối phương không giống bọn cô nên không gặp nhau cũng là điều bình thường.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lắc lắc đầu, đúng lúc đó thang máy cũng lên đến tầng của cô.

Cô chỉnh lại đầu tóc một chút rồi chuẩn bị bước vào. "Ding"

Cửa thang máy mở ra, Hàn Mặc Tử vừa mới cất bước thì cổ tay cô đã bị một người nằm lấy. “Em mới hết sốt chưa lâu sao đã lại ra ngoài rồi?"

Một giọng nói rõ ràng, lạnh lùng vang lên bên tai cô, Hàn Mộc Tử khó hiểu quay đầu lại, cô không thể tin được khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình. "Anh, sao anh lại ở đây?”

Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử rất ngạc nhiên. Hết ngạc nhiên cô lại nhìn lại cánh cửa phía sau anh, đôi môi khẽ động: “Anh... anh ở đây?”

Nếu như không sống ở đây thì Dạ Mạc Thâm làm sao có thể xuất hiện ở đây đột ngột như vậy? Nhưng nếu thật sự Da Mạc Thâm sống ở phía đối diện thì tại sao bao lâu nay cô không hề đụng mặt anh?

Đây là chuyện trùng hợp hay được Dạ Mạc Thâm sắp xếp từ trước.

Như để giải đáp thắc mắc trong lòng cô, anh giải thích: "Sau khi chuyện kia xảy ra thì anh chuyển tới đây.

Hàn Mặc Tử.

Cô trừng to mắt, cô vẫn cảm thấy không thể tin được.

Tốc độ của Dạ Mạc Thâm vậy thì cũng quá nhanh rồi vả lại... sắc mặt cô thay đổi, cô vội vàng hỏi: “Vậy thì tại sao anh biết được là tôi sắp ra ngoài?"

Cô đã đóng cửa rồi mà?

Lẽ nào Dạ Mạc Thâm cứ đứng ở trước cửa nghe ngóng động tĩnh bên nhà cô sao? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, chỉ có điều làm vậy quá kỳ dị. Mà Dạ Mạc Thâm là người thông minh như thế, anh sẽ làm như vậy sao?

Vậy tại sao Dạ Mạc Thâm lại biết cô ra ngoài, vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất.

Hàn Mộc Tử nhìn bốn phía xung quanh, cả bên cửa nhà cô và bên cửa đối diện.

Dạ Mạc Thâm nhìn hành động của cô, anh đút tay vào túi quân và đứng dựa vào tường.

Đương nhiên anh biết cô đang tìm cái gì, nhưng anh vẫn chưa định nói cho cô biết.

Tránh cô lại sinh ra tâm lý muốn từ chối anh, như thế anh cũng khó bảo vệ cô. "Không cần tìm nữa đâu. Anh không lắp camera đâu, anh biết em ra ngoài là vì anh thông minh” Nghe vậy, Hàn Mặc Tử không nhịn được mà cười lạnh một tiếng. “Anh nghĩ tôi là con ngốc sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi