**********
Một lần nữa gặp lại Dạ Lẫm Hàn.
Không nghĩ tới lại là trong hoàn cảnh này, Hàn Mặc Tử từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt vẫn ôn nhu như trước kia, đáy mắt kia lại chứa đầy ý cười thản nhiên, nhưng nó lại khiến cho cô có một loại cảm giác tội lỗi.
Hàn Mộc Tử khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó nhanh chóng bước chân đi qua.
Bất luận là năm năm trước, hay là năm năm sau, Dạ Lầm Hàn vẫn là một người đàn ông rất ga lăng và ôn nhu.
Cô vừa mới đến gần, anh cũng đã đưa tay ra giúp cô kéo chiếc ghế dựa, thanh âm mềm nhẹ: "Ngồi đi." "Cảm ơn"
Sau khi nói cảm ơn với anh tôi xong, Hàn Mộc Tử mới ngồi xuống.
Phục vụ đã đi tới, sau khi hỏi hai người họ muốn uống gì, sau đó mới cầm menu lên rời đi.
Ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn dừng lại ở trên mặt của cô, khuôn mặt và ánh mắt ôn hòa nhìn cô, nhẹ giọng nói. "Tôi còn tưởng em không muốn gặp tôi nữa. Hàn Mộc Tử dừng một chút, nhìn dáng vẻ thanh nhã như gió xuân của anh, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ của những việc mà anh tôi làm, không khỏi cảm thấy được sự trào phúng, vì thể đôi môi đỏ mọng lại gợi lên một nụ cười châm chọc, nói móc anh tôi: "Tôi không muốn gặp anh, tổng giám đốc Hàn, không
Cũng có biện pháp ép tôi chủ động liên hệ với anh sao?"
Một câu tổng giám đốc Hàn, khiến cho nụ cười bên môi của Dạ Lầm Hàn nhạt đi vài phần, anh tôi nhìn Hàn Mộc Tử với ánh mắt có chút bất đắc dĩ. "Vì sao? Hiện tại em lại có địch ý đối với anh như vậy?
Anh đã làm sai cái gì sao?" "Địch ý?"
Hàn Mộc Tử cười cười: "Anh cảm thấy tôi đối với anh có địch ý sao?" "Nếu không có địch ý, vậy em vì sao không muốn nhận người quen cũ là anh đây? Vì sao... lại thay giọng điệu gọi một câu tổng giám đốc?"
Hàn Mộc Tử nhìn anh tôi, không nói lời nào.
Nhưng rõ ràng trên mặt hai người đều không có ý cười.
Dạ Lẫm Hàn nhìn cô một lúc lâu sau, cuối cùng bất đắc dĩ nhận thua nhường bước, thở dài một tiếng: “Thẩm Kiều à, không cần phải đối xử như vậy với tôi, tôi đã nói với em rồi, tôi không hề có ác ý. "Vậy anh có ý gì?" Ánh mắt Hàn Mộc Tử gắt gao nhìn thẳng vào anh tôi: "Nếu anh không có ác ý, thì không phải anh nên không làm gì sao? Quản lý Dịch, bao gồm cả phần hợp đồng kia, tất cả đều được anh lên kế hoạch sẵn rồi đúng không?"
Nghe thấy lời này, Dạ Lẫm Hàn thở dài một tiếng. “Xem ra ở trong mắt của em, anh cả chính là một người xấu rồi."
Anh cả
Cách xưng hô này gọi ra nghe cũng thật xa cách, trái tim của Hàn Mộc Tử đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tôi và Dạ Mạc Thâm đã không còn là vợ chồng nữa, anh cũng không phải là anh cả của tôi nữa. "Em rốt cuộc cũng đồng ý thừa nhận tôi không phải anh cả của em. Dạ Lẫm Hàn cười: “Năm năm trước tôi không muốn để em gọi tôi là anh cả, em lại không muốn. Năm năm sau, em đến cả một câu anh cả cũng không muốn gọi nữa, làm tôi cảm thấy có chút khổ sở
Chuyện như vậy là như thế nào?"
Hàn Mộc Tử: "…" "Nói thật, Dịch Thiên và em cùng nhau đàm phán hợp đồng, tôi hoàn toàn không hiểu rõ tình hình. Nếu như nói tôi đã hiểu rõ tình hình lúc đó, vậy thì đại khái chính là sau khi nó được đăng lên báo, tôi mới biết được trong chuyện này, bên phía đối tượng hợp tác là em."
Khi nói những lời này, Dạ Lầm Hàn nói cực kỳ thành khẩn, ngữ khí cũng coi như thật sự nghiêm túc. Biểu cảm trên khuôn mặt và ánh mắt thoạt nhìn cũng không giống như đang nói dối, chỉ là Hàn Mộc Tử không quá nguyện ý tin tưởng anh ta mà thôi.
Cô vẫn luôn cảm thấy sự tình không thể nào trùng hợp như vậy được, làm sao mà có thể chờ sau khi được đăng lên báo mới biết chứ?
Nếu là sau khi đăng báo mới biết được, vậy thì thái độ của Dịch Thiên đối với cô sao lại có thể như thế kia được?
Đương nhiên những lời này cô cũng không dám nói ra, Dạ Lầm Hàn lại cười cười, nhẹ giọng nói: "Được rồi, nếu đã gặp mặt, thì chúng ta đừng nói đến mấy chuyện không vui này nữa, hôm nay em đồng ý tới gặp tôi, tôi thật sự rất vui.
Hàn Mộc Tử lại khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, không trả lời lại anh ta. "Nếu như em đã không muốn gọi anh là anh cả, vậy thì em có thể gọi tên của nah, đừng gọi anh là tổng giám đốc Hàn nữa."
Gọi tên của anh ta? Hàn Mộc Tử nghe vậy liền nhưởng mày: “Tổng giám đốc Hàn, cái danh này không phải rất thích hợp sao? Kỳ thật hôm nay tôi đến, mục đích chỉ có một" "Tôi biết." Dạ Lẫm Hàn khẽ cười: "Em tới đây là vì muốn hủy bỏ hợp tác."
Hàn Mộc Tử dừng lại, nâng mắt nhìn anh ta: “Xem ra cái gì anh cũng biết rồi nhỉ" "Thẩm Kiều..." "Tổng giám đốc Hàn." Hàn Mặc Tử nhịn không được cắt ngang lời của anh ta, cùng lúc đè néo lại cơn tức từ tận đáy lòng: "Tôi họ Hàn, tên Mộc Tử. Anh có thể gọi tôi là cô
Hàn, hoặc là gọi đầy đủ họ tên của tôi." Dạ Lâm Hàn yên lặng nhìn cô, nét ôn nhuận với ý cười trên mặt cũng không biến mất theo, một lát sau anh ta mới nhẹ giọng nói. "Được, Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử: "..."
Người đàn ông này, là nghe không hiểu cô nói gì sao?
Là gọi ra đầy đủ họ tên của cô, chứ không phải gọi cô là Mộc Tử một cách thân mật như vậy nha! "Về chuyện hợp tác, hai công ty đã ký kết, thì sẽ không có khả năng hủy bỏ hợp tác. Tôi biết trong lòng em nghĩ gì, nhưng chuyện này lại liên quan đến ích lợi của công ty em."
Nghe đến đó, Hàn Mặc Tử có chút tức giận.
Dạ Lầm Hàn lại là ảm đạm cười. "Huống hồ, tôi cũng không có cố ý giấu diểm thân phận của chính mình. Mộc Tử, lần này là em có sơ sót." lời này khiến cho Hàn Mộc Tử tức đến nghiến răng nghiến lợi, chính là cô phát hiện chính mình nhưng không có nói có thể nói. Nhưng những gì anh ta nói là đúng, Dạ Lầm Hàn không hề cố ý giấu diếm thân phận của chính mình, nếu lúc trước Tiểu Nhan có thể thận trọng hơn, thì bản thân cô cũng có thể thận trọng hơn.
Khẳng định có thể biết trước công ty Skyline là của ai.
Cho nên, suy cho cùng thì... Vẫn nên trách chính bản thân cô thôi.
Nghĩ đến đây, cô hít sâu một hơi, nói không nên lời. "Mộc Tử, tôi thật sự không có ác ý. "Dạ Lẫm Hàn." Hàn Mộc Tử nâng mắt nhìn anh ta, lần đầu tiên chính thức gọi tên của anh ta: "Tôi mặc kệ giữa anh em mấy người có sắp xếp hay kế hoạch gì với nhau, nhưng đã năm năm trôi qua rồi, tôi sẽ không trở thành vật hi sinh trong lúc hai người đấu tranh đâu." "Đấu tranh, vật hi sinh?" Dạ Lầm Hàn rốt cục nhịn không được nhãn mi: "Ai nói em là vật hi sinh? Em cho rằng mọi chuyện là như vậy sao?" "Không đúng sao? Không phải anh thật sự coi tôi là đứa trẻ ba tuổi đó chứ? Tôi sẽ dễ dàng tin những gì mà anh vừa nói sao?" "Mộc Tử, em nói những lời này, là vì không có đủ tin tưởng với công ty mà mình mở sao? Là cảm thấy công ty của em không đủ điều kiện không đủ ưu tú để được lãnh đạo cấp cao của với công ty Skyline chủ động tiến hành hợp tác sao?"
Nghe thấy những lời này, Hàn Mộc Tử bỗng đơ người lại một chút.
Không thể không nói, Dạ Lẫm Hàn thật sự là một cao thủ buôn bán trao đổi.
Có thể dần dần đưa bạn tới một phương diện khác, khiến cho bạn căn bản không có năng lực hay khả năng để phản bác lại.
Giống như năm năm trước anh ta đưa cho cô một tỷ năm mươi triệu vậy, tuy rằng sau đó Hàn Mộc Tử đã để Hàn Thanh đem tiền trả lại cho anh ta, chỉ là cách làm lúc đó của Hàn Thanh... thực sự là khiến cho cô căn bản không có cách nào cự tuyệt anh ta. "Phải tự tin một chút."
Dạ Lẫm Hàn mỉm cười, cánh tay dài có chút thăm dò đưa ra, muốn xoa đầu của cô.
Động tác này, trước sau như một, hoàn toàn giống như trước đây.
Hàn Mộc Tử ngơ ngác nhìn thấy cách tay anh ta đưa qua, sau đó phủ lấy đầu của cô, nhẹ nhàng mà xoa một chút. "Biết không?"
Hàn Mộc Tử hồi phục lại tinh thần, đầu khẽ đưa về phía sau một chút, khuôn mặt thanh tú khẽ cau mày lại nhìn thấy đối phương, vẻ mặt Dạ Lẫm Hàn vô hại cười nhìn cô, làm cho sự tức giận của cô không có cách nào phát ra ngoài được.
Có điều, càng làm như vậy, Hàn Mộc Tử lại càng cảm thấy như có một ngọn lửa đang cháy ở trong lồng ngực, muốn thoát ra ngoài nhưng lại không có cách nào ra được, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cần chặt răng, nói: "Nói ra mấy lời thật dễ nghe, chuyện của năm đó, tôi không tin không phải do một tay anh an bài sắp xếp
Dạ Lẫm Hàn sửng sốt: "Chuyện nào?" "Tổng giám đốc Hàn đúng là dễ quên, chuyện mà bản thân mình làm ra, cũng không nhớ rõ sao?"