CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

"Bây giờ em trở về nhà sao? Tôi đưa em về." Sau khi Dạ Lầm Hàn trả tiền xong, liền đi theo phía sau cô, hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê, sau đó lấy ra chìa khóa xe.

Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không cần, tôi vẫn còn có chuyện khác cần phải làm, hiện tại chưa trở về nhà" "Chuyện gì? Tôi tiện đường đưa em đi? Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, tôi không có việc gì bận cả."

Hàn Mộc Tử nhăn đôi lông mày thanh tú lại: "Thật sự không cần đầu.

Dạ Lẫm Hàn nhìn cô khẽ cười: "Em như vậy là đang cự tuyệt tôi, là vẫn chưa chịu tha thứ cho tôi?"

Lời như vậy nói ra khiến cô cảm tháayfny thật sự rất khó xử, Hàn Mộc Tử có chút bất đắc dĩ nói: "Tổng giám đốc Hàn, anh nói như vậy là muốn dồn ép tôi sao, tôi chỉ là có chuyện khác vội phải đi làm, nên không cần phiền anh đưa đi mà thôi, cũng không phải... "Tổng giám đốc Hàn?" Dáng vẻ Dạ Lâm Hàn có chút nhụt: "Xem ra là em thật sự coi tôi là đối tác rồi."

Hàn Mộc Tử: ".. "Không sao cả, dù sao về sau cơ hội gặp mặt nhau vẫn còn rất nhiều, hy vọng em có thể từ từ tiếp nhận tôi. Hôm nay em không muốn để tôi đưa em về, vậy tôi đây cũng không miễn cưỡng em nữa."

Nói xong, Dạ Lẫm Hàn vỗ nhẹ lên bả vai của cô, cười nói: "Trên đường chú ý an toàn, có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi."

Sau khi hai người chào tạm biệt nhau xong, Hàn Mộc Tử liền gọi xe, sau đó trở về siêu thị ở gần nhà, trước khi tiến vào siêu thị cô còn cố ý nhìn thoáng qua di động, thấy Dạ Mạc Thâm không có gửi tin gì cho mình, cô liền thấy yên tâm.

Chắc là do gần đây anh đã rất mệt mỏi, nên lúc này chắc là vẫn còn đang nghỉ ngơi.

Đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, vừa đi Hàn Mộc Tử lại vừa nghĩ đến những chuyện mà gần đây Dạ Mạc Thầm đã làm vì cô, cho nên nguyên liệu nấu ăn dường như cũng là mua vì Dạ Mạc Thâm, là cô muốn chuẩn bị cho anh.

Vẫn chưa chọn xong, khỏe môi của Hàn Mộc Tử còn không tự chủ được mà khẽ nâng lên một chút.

Quên đi, coi như chỉ là bồi bổ cho anh một chút, gần đây anh ấy phải làm việc rất mệt mỏi mà.

Sau khi thanh toán tiền xong, Hàn Mộc Tử mang theo một cái túi to đi ra khỏi siêu thị, sau đó đi bộ về tới khu nhà, cô trực tiếp đi vào thang máy, sau đó lấy di động ra nhắn tin cho Dạ Mạc Thâm. {Anh đã tỉnh ngủ chưa? }

Bởi vì đang ở trong thang máy, cho nên không có tín hiệu, chờ đến sau khi ra khỏi thang máy tin nhắn mới hoàn tất việc gửi đi, cho nên sau khi Hàn Mặc Tử gửi tin nhắn liền lập tức cất điện thoại vào lại trong túi.

Sau đó ngẩng đầu nhìn con số đang nhảy, thấy cũng sắp tới nơi, cô hít sâu một hơi, chờ cửa thang máy mở ra liền lập tức mang theo cái túi to kia ra ngoài.

Cô vừa mới đi ra khỏi thang máy thì chợt nghe thấy thông báo tin nhắn của điện thoại vang lên

Cô thấy kỳ quái hồ lên một tiếng, thời điểm cô vừa định lấy di động ra nhìn xem có phải là Dạ Mạc Thâm gửi tin nhân cho có hay không, khỏe mắt lại bất ngờ lướt qua một bóng người thon dài.

Bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại, sau đó nhìn về hướng người nọ.

Hai tay người đó đang để ở trên tường, một tay cầm di động, màn hình di động hiện lên giao diện của Messenger, hiện lên dòng tin nhắn mà cô gửi cho anh. Mà anh lại đang cầm di động đứng ở nơi đó, sắc mặt giống như mây đen dày đặc nhìn cô.

Hàn Mộc Tử nhìn anh ba giây, sau đó mới giật mình. "Anh, anh tỉnh rồi à?"

Dạ Mạc Thâm không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn cô, ánh mắt rét buốt khiến cho người ta có cảm giác như rơi vào hồ nước đá vậy. "Nếu như đã tỉnh lại rồi, vậy thì ở lại đây ăn cơm trưa đi, tôi vừa rồi mới xuống lầu mua một chút nguyên liệu nấu ăn." Hàn Mộc Tử nói xong có chút chột dạ xoay người đi ấn mật mã, sau đó mở cửa ra.

Xoay người lại, thấy Dạ Mạc Thâm vẫn còn đang đứng ở nơi đó bất động, liền thúc dục một câu: "Mau vào nhà đi."

Đại khái là mất khoảng ba giây, Dạ Mạc Thầm mới đi lên, anh vẫn nghiêm mặt nhìn cô, hơi thở âm trầm trên người cũng theo anh đi lên.

Sau khi thấy anh đã vào nhà, Hàn Mộc Tử mới khẽ cau mày rồi đóng cửa lại, nghĩ thầm có chuyện gì đó không đúng.

Sắc mặt Dạ Mạc Thâm khó coi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì cô đi ra ngoài không nói cho anh biết trước sao? Nghĩ đến đây, cô xoay người nhìn thoáng qua bóng dáng Dạ Mạc Thâm. "Chuyện đó... Thật xin lỗi anh, tôi không phải cố ý không nói cho anh biết tôi đi ra ngoài đâu, chỉ là... tôi thấy anh gần đây đã rất mệt mỏi, cho nên tôi liền nghĩ để anh ngủ nhiều thêm một chút, thế là tự mình đi ra ngoài."

Nói xong, Hàn Mộc Tử còn sợ anh vẫn thấy lo lắng, liền quơ quơ cái túi to trong tay. "Tôi chỉ ra ngoài có một lát, hơn nữa lúc này không phải đã bình an đã trở lại rồi sao, anh không cần lo lắng cho tôi đâu."

Dạ Mạc Thâm đứng ở nơi đó, vẫn không có để ý cô, hơi thở âm trầm trên người thật sự rất dọa người.

Cô liên tục nói vài câu, anh đều không đáp lại lấy một câu, Hàn Mặc Tử cảm thấy có chút kỳ quái... chỉ bởi vì chính mình đi ra ngoài một chuyến, cho nên anh liền tức giận thành cái dạng này sao?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nhịn không được cau cái mũi, nhìn bóng dáng anh rồi thật cẩn thận hỏi một câu: "Anh... Làm sao vậy?"

Những lời này giống như là đã động đến vảy ngược trên người của Dạ Mạc Thâm vậy, vốn dĩ đang đứng yên một chỗ lúc này lại đột ngột di chuyển, phút chốc xoay người lại, ánh mắt hung ác đầy nham hiểm nhìn chăm chăm cô.

Ánh mắt này thực sự là vô cùng hung tàn, giống như là muốn ăn thịt người vậy.

Hàn Mộc Tử bị hoảng sợ, nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, bước chân cũng theo bản năng lùi lại phía sau hai bước.

Cô là thật sự bị dọa rồi, cho nên sắc mặt cũng đã trắng đi vài phần.

Chỉ là sau khi cô làm ra động tác như vậy, biểu tình trên khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm lại càng trở nên đáng sợ

Bước chân anh chậm rãi tiến lên, trên người giống như được bao phủ bởi một luồng khí đen, làm cho người khác không chịu được mà muốn thoát ra.

Cho nên chân của Hàn Mộc Tử không tự chủ được mà lùi về phía sau, trong tay vẫn còn đang cầm lấy túi đựng nguyên liệu nấu ăn mà cô vừa mua từ siêu thị về, một bên run rẩy nói: "Anh, anh rốt cuộc... Làm sao vậy?"

Bich!

Bởi vì là vừa mới vào cửa, cho nên cô vừa mới lùi lại được mấy bước thì đã không còn đường lùi nữa rồi, lưng khẽ va vào cánh cửa lạnh lẽo ở phía sau.

Hàn Mộc Tử quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, thời điểm khi cô quay đầu lại một lần nữa thì đã thấy Dạ Mạc Thâm ở trước mặt rồi.

Cô khe chau đôi mi thanh tú lại: "Là bởi vì tôi đi ra ngoài không nói cho anh biết trước sao? Tôi cũng không phải là cố ý không nói, không phải tôi vừa mới giải thích qua với anh rồi sao, tôi chỉ là muốn để cho anh nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, cho nên mới..."

Giải thích, lời nói của Hàn Mộc Tử đột nhiên ngừng lại.

Không đúng!

Cảm xúc và ánh mắt của Dạ Mạc Thâm đang đứng trước mặt có có gì đó không đúng.

Ánh mắt của anh bây giờ giống như một con dã thú hung mãnh, tựa hồ như muốn xé rách cô, như là cô đã phạm phải một sai lầm đặc biệt nghiêm trọng nào đó.

Nhưng mà... Rõ ràng cô chỉ đi mua chút đồ linh tinh thôi mà, vì cái gì mà anh lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô?

Hàn Mộc Tử nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, chẳng lẽ... Anh đã biết cô đi ra ngoài làm cái gì rồi sao?

Nhưng dọc theo đường đi, cô cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của Dạ Mạc Thâm gửi tới, anh hắn là phải đang ngủ mới đúng chứ.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử vươn tay, cẩn thận chạm tới ngực của Dạ Mạc Thâm, nhỏ giọng năn nỉ nói: "Tôi, tôi còn muốn đi làm cơm, những chuyện khác... A!"

Lời của cô còn chưa có nói xong, Dạ Mạc Thâm đã mạnh mẽ đưa tay nắm lấy tay cô, lực nằm lớn đến nỗi cô tưởng như anh đang muốn bóp nát cổ tay cô, Hàn Mộc Tử đau đến nỗi phải kêu lên ra tiếng: "Anh làm gì vậy? Buông ra."

Dạ Mạc Thâm không nhưng không có buông ra, ngược lại lại càng siết chặt cổ tay của cô hơn. "Đau!" Hàn Mộc Tử kêu lên nói, muốn gỡ tay anh ra.

Dạ Mạc Thâm lại tiến lên cứng rắn đem cô áp chế ở trên cánh cửa, thanh âm lạnh lẽo như băng vậy: "Em còn biết đau?"

Khuôn mặt Hàn Mộc Tử nhăn lại: "Nói lời vô nghĩa, sao tôi có thể... "A." Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: "Anh còn nghĩ em chính là một người vô tình vô nghĩa, thậm chí còn là một người phụ nữ không tim không phổi, làm sao lại có thể biết đau được chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi