CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lại còn không phải sao? Hàn Mộc Tử chính là muốn trốn tránh khỏi anh ta, không muốn đi cùng một con đường với anh ta.

Nếu không cảnh tượng này để cho Dạ Mạc Thâm nhìn thấy được, người chịu đau khổ chỉ có cô thôi.

Khóe môi Dạ Lẫm Hàn nở nụ cười có chút buồn bã: “Ngày đó không phải là nói rõ ràng rồi sao? Sau này là bạn bè, thì vô tình gặp nhau tại siêu thị em cũng không cần tránh tôi như tránh rắn độc chứ? Tôi có gì đáng sợ đâu?”

Hàn Mộc Tử: "..."

Cô cắn môi dưới, không biết nên giải thích như thế nào.

"Lúc nãy tôi định đi đường vòng nhưng nếu như em đã nói như vậy, vậy tôi cảm thấy vẫn là đi cùng đường với em thì hơn, để tránh việc em né tránh tôi như tránh bệnh dich."

Sau khi nói xong, trên mặt Dạ Lẫm Hàn tiếp tục nở một nụ cười, ánh mắt anh ta kiên định mà xuyên qua thấu kính nhìn lên mặt cô.

“Mộc Tử, anh không phải người xấu. Năm năm trước không phải, bây giờ cũng không phải, tương lai... cũng sẽ không phải. Nếu như em đồng ý, anh cũng có thể làm anh cả của em, mặc kệ cho bây giờ em có quan hệ gì với Dạ Mạc Thâm, nhưng anh vĩnh viễn sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với em.

Nhưng đối với Hàn Mộc Tử, dù cho Dạ Lẫm Hàn có làm chuyện có lỗi với mình hay không, chỉ cần để cho Dạ Mạc Thâm thấy cô với anh ta ở bên nhau, có thể chính là một việc làm tổn thương. Nghĩ tới như vậy, cô mím môi, bất đắc dĩ mà nói: “Anh nhất định muốn đi theo em như thế này sao? Anh nói là vô tình gặp mặt, mà lại tận hai lần vẫn là vô tình gặp gỡ hay sao? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được, em đã rất lâu không đi siêu thị rồi, em vừa đi siêu thị liền gặp được anh, chẳng lẽ anh tính toán đúng trước thời gian đến hay sao?”

Vẻ mặt của Dạ Lẫm Hàn trước mắt trở nên lãnh đạm.

“Mộc Tử, nếu như em ngày nào cũng tới siêu thị, thì em ngày nào cũng gặp được anh. Bởi vì, nhà anh ở ngay gần đây, ngay cạnh khu nhà của em”

Hàn Mộc Tử bối rối, mím môi, có chút bất lực.

“Anh, anh nói gì cơ?”

“Có phải là có chút khó tin không, nếu như em không tin, thực ra em có thể cho người đi điều tra một chút, anh dọn đến đây ở trước em. Nhiều thu ngân ở siêu thị này cũng quen biết anh. Bởi vì anh ở đây cho nên anh ngày nào cũng đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn tươi. Nói cho em biết như vậy không biết em có cảm thấy rằng anh cố ý tiếp cận em nữa hay không?”

Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút tái đi.

Sau khi nghe xong, cô cảm thấy bản thân mình có phải đã hiểu lầm người ta rồi không?

“Anh thừa nhận, anh từng muốn yêu đương với em, nhưng tuyệt đối không hề cố ý làm như vậy.”

“Được rồi, anh đừng nói thêm nữa.” Hàn Mộc Tử cắt ngang lời nói của anh ta, buông mi mắt: “Là em trách lầm anh, vậy thì cứ đường ai nấy đi đi, anh còn muốn đi mua đồ nữa, em cũng phải đi mua thêm vài thứ, em đi trước đây.”

Nói xong Hàn Mộc Tử quay người đi đến bên người của chị gái, chị gái nhìn nhìn cô, “Giải quyết xong rồi?”

Hàn Mộc Tử mím môi không nói gì, chỉ đẩy chiếc xe mua hàng về phía trước.

Chị gái nhìn thấy như vậy nhanh chóng đi theo cô, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vừa này nhìn thấy biểu cảm lúc bọn em nói chuyện cũng không tốt lắm, có phải là cậu ta nói chuyện gì đó khó nghe hay không?”

"Không phải." Hàn Mộc Tử lắc đầu, “Anh ta chỉ nói... Anh ta không có đi theo chúng ta mà là đi chung đường mà thôi.”

Nghe thấy vậy, chị gái đột nhiên hiểu ra.

“Thì ra là thế à. Nhưng mà chị thấy cậu ta... kiểu gì cũng thấy cậu ta cố ý đi theo chúng ta vậy nhỉ? À, cậu ta biết em có chồng chưa?”

Nói đến vậy, bước chân Hàn Mộc Tử dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

“Chị thật sự muốn biết à?”

Chị gái tò mò mà gật đầu, sau đó cười cười: “Em cứ xem chị như là một người hàng xóm mà nói với chị đi.”

Hàn Mộc Tử nghĩ một chút, nghe chị ấy nói lâu như vậy, bây giờ nói cho chị ấy chút cũng không sao đâu, nghĩ tới đây, cô nói thẳng:

“Thực ra anh ấy không phải chồng em”

Vừa nghe xong chị gái có chút không hiểu, sau khi suy nghĩ một lúc chị ấy liền trợn mắt nhìn: “Em, em nói cậu ấy không phải chồng em, vậy lúc nãy em...

“Chỉ vì muốn phối hợp với chị thôi.”

Chị gái im lặng.

Sau một phút, chị cầm lấy tay của cô: “Mộc Tử à, em thật sự là quá đỉnh rồi, lại có thể nhận một người đàn ông làm chồng chỉ để phối hợp, sau này chúng ta phải liên lạc qua lại nhiều nhé. Nếu không phải là chồng em, vậy các em là người yêu hả?”

"Cũng không phải.” Hàn Mộc Tử lắc đầu.

“Cũng không phải??” Chị gái kinh ngạc: “Vậy, vậy bây giờ bọn em có quan hệ gì vậy? Chị thấy cậu ấy đối với em...

“Anh ấy là chồng cũ của em."

Chị gái: “...”

Lượng thông tin thật lớn, chị gái bỗng nhiên có chút không phản ứng kịp, mấy dây thần kinh trong đầu đột nhiên chập mạch hết cả, đợi lúc chị ấy phản ứng lại, khỏe môi Hàn Mộc Tử đã mang nét cười tự giễu.

"Có phải là rất hài hước không? Rõ ràng đã không còn là vợ chồng nữa, anh ấy vẫn luôn trói buộc em như vậy.

Sau khi nói xong, Hàn Mộc Tử hạ mi xuống, dáng vẻ dường như tâm tình vô cùng sa sút.

"Khụ khụ, cũng không phải là rất hài hước, đừng có như thế chứ.” Chị gái nắm lấy tay cô kéo đi lên phía trước, vừa ngoảnh đầu nhìn Dạ Lẫm Hàn một cái: “Thực ra, nếu là chồng cũ thì lại dễ xử lý hơn.”

“Gì cơ?” Hàn Mộc Tử không nghe hiểu ý của chị ấy, “Nếu như là chồng cũ xử lí hơn gì cơ?”

“Đúng vậy, nếu như là chồng cũ, vậy chứng tỏ cậu ấy bây giờ đang theo đuổi em, cậu ấy là muốn tái hợp với em đi?”

Hàn Mộc Tử ngẩn ra một lát, sau đó gật đầu, “Đúng, đúng vậy..."

Anh vốn dĩ làm những chuyện như vậy, còn không phải là muốn tái hợp với cô hay sao?

“Còn đúng nữa, sao em lại không có tí sức lực nào như vậy, nếu chị mà được xinh đẹp như em vậy thì chị đã vô cùng tự tin rồi, bây giờ cậu ấy đã là chồng cũ của em, nghĩa là người khác vẫn còn cơ hội... ví dụ như người phía sau kia."

Phía sau?

Hàn Mộc Tử nheo mày, quay đầu nhìn một cái, phát hiện Dạ Lẫm Hàn vẫn đang đi cùng đường với bọn họ.

"Hai người đàn ông đẹp trai như vậy đồng thời theo đuổi em,

co-vo-danh-trao-607-0

co-vo-danh-trao-607-1

co-vo-danh-trao-607-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi