CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

**********

Vốn dĩ là cô chỉ muốn dò hỏi, nhưng nghe thấy anh thừa nhận nhanh như vậy, hơi thở của Hàn Mộc Tử lập tức ngừng lại, nhưng nhịp tim lại đột nhiên tăng tốc đập. “Còn một cái khác?"Cánh môi cô giật giật cô một cái. “Là ai?" “Anh cũng không biết." Dạ Mạc Thâm suy nghĩ, cảm thấy cô đã nói vậy rồi thì trực tiếp thẳng thắng đi.

Hàn Mộc Tử: “Anh không biết? Vậy làm sao anh...Cô phát hiện hô hấp của mình có chút khó khăn, trước đó khi Đậu Nhỏ càng lớn càng giống Dạ Mạc Thâm, cô cũng hoài nghi nhưng trong lòng vẫn không tin được.

Cô luôn cảm thấy ý nghĩ, còn cả chuyện xảy ra vào đêm hôm đó quá mức hoang đường.

Đồng thời thời gian trôi qua quá lâu, ấn tượng về chuyện xảy ra đêm hôm đó càng lúc càng ít, chuyện đêm hôm đó xảy ra quá mức đột ngột, cô lại ở trong trạng thái mơ hồ, sau khi tỉnh táo lại thì lại hoảng loạn chạy trốn.

Bây giờ nghe anh chính miệng thừa nhận, Hàn Mộc Tử cảm thấy tim mình sắp vọt ra khỏi cổ họng, cô suy đoán là một chuyện, nhưng nghe Dạ Mạc Thậm chính miệng thừa nhận lại là một chuyện khác. Hàn Mộc Tử cần môi dưới. “Đêm hôm đó anh bị bỏ thuốc.” Dạ Mạc Thâm ôm chặt lấy cô: “Thế nhưng từ sau cô ấy, anh chỉ có duy nhất mình em. “Chờ đã."H àn Mộc Tử ngắt lời anh: “Anh nói đêm hôm đó anh bị bỏ thuốc? Nói cách khác anh chạm vào người phụ nữ kia là vì anh không thể khống chế nổi chính mình? Cho nên dù lúc đó người vào cửa là bất kỳ ai, anh cũng sẽ làm loại chuyện này với họ?"

Dạ Mạc Thâm im lặng không nói, anh phải trả lời câu hỏi này như thế nào? Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, thế mà anh cảm thấy câu hỏi của Hàn Mộc Tử là một mệnh đề.

Nếu như anh nói đúng, Hàn Mộc Tử chắc chắn sẽ nghĩ anh là một người lăng nhăng loại phụ nữ nào cũng có thể đụng, nếu như anh nói không phải, chắc chắn cô sẽ hỏi anh là có phải có tình cảm đặc biệt với người phụ nữ kia không?

Cho dù là đáp án nào thì cũng không thể đáp. “Tại sao anh không nói chuyện?” Hàn Mộc Tử thấy anh yên lặng thì hỏi một câu.

Những gì cô nghĩ trong lòng quả thật giống những gì Dạ Mạc Thâm vừa nghĩ.

Phụ nữ chính là một sinh vật kỳ lạ, cô không biết những người phụ nữ khác có phải như vậy hay không, nhưng Hàn Mặc Tử chính là như thế.

Ngay lúc Dạ Mạc Thâm đang rầu rĩ không biết làm sao để không đắc tội cô thị thông báo của sân bay đột nhiên vang lên, nhắc nhở mọi người chuẩn bị lên máy bay.

Dạ Mạc Thâm lập tức như được giải thoát, ôm eo của cô đứng dậy. “Chuẩn bị đi thôi.”

Hàn Mộc Tử nhìn khắp bốn phía xung quanh, thấy mọi người đều đứng dậy chuẩn bị rời đi thì không nói cái gì nữa, đành phải theo Dạ Mạc Thâm đi ra bên ngoài.

Dạ Mạc Thâm mua vé máy bay hạng thương gia, cho nên khoang ngòi không có bị đông đúc chật hẹp, không có bao nhiêu người ở xung quanh, Hàn Mặc Tử thấy xung quanh không có nhiều người, lại nhớ Dạ Mạc Thâm chưa trả lời câu hỏi của mình, cho nên nói nhỏ: “Vừa nãy anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

Rõ ràng là thời khắc khẩn trương như vậy, cô cảm thấy có thể lập tức nghe được đáp án của Dạ Mạc Thâm, cô còn muốn hỏi cả quá trình để xác minh lại một chút.

Thế nhưng mà... Thế mà còn bị gián đoạn.

Trong lòng Hàn Mộc Tử không vui, chuyện này nhất định cô sẽ không để yên như vầy.

Dạ Mạc Thâm thì nhức đầu nhíu mày, không ngờ cô còn nhớ dai như vậy, anh chỉ có thể dựa lưng nhằm mắt nói: “Lên máy bay, nghỉ ngơi một chút, buổi tối đến khách sạn rồi sẽ nói tỉ mỉ cho em biết?”

Vốn dĩ Hàn Mộc Tử còn định nói không được, thể nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của anh, nhớ tới hai ngày nay anh vẫn chưa được chợp mắt, vốn dĩ hôm nay sau khi về nước sẽ được nghỉ ngơi.

Thế nhưng vì một câu nói của cô, anh không ngủ không nghỉ dẫn cô tới sân bay.

Chắc hẳn là anh rất mệt mỏi.

Lời nói đến bên môi cứ vậy biến mất, Hàn Mộc Tử không nói gì nữa, mặc cho anh dựa lên vai mình nghỉ ngơi.

Hai ngày không được chợp mắt, chắc chắn là rất mệt mỏi.

Cô một tối không ngủ được đã rất là khó chịu rồi.

Dần dần, Hàn Mộc Tử nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Dạ Mạc Thâm, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng phun vào cổ cô, cô quay đầu nhìn sân bay mênh mông bên ngoài cửa sổ.

Cô cảm giác tất cả những điều này không chân thực như một giấc mơ.

Hàn Mộc Tử vươn tay nhéo má mình.

Cô hơi dùng sức một chút, đau đến mức khiến cô hít vào một hơi.

Không phải mơ?

Là thật sao?

Cô cảm giác cùng Dạ Mạc Thâm phát triển đến cục diện này thực sự là không chút dễ dàng gì.

Vậy tiếp theo sẽ là gì? Sau khi ra nước ngoài xong sẽ xảy ra chuyện gì tiếp? cái người phụ nữ tên Đoan Mộc Tuyết kia khiến cô cảm thấy có chút bất an.

Trong lúc máy bay cất cánh, người ở bên trong sẽ mất trọng lực, Dạ Mạc Thâm, người vốn dĩ đang chìm vào trong giấc ngủ sâu đột nhiên đưa tay bắt lấy tay cô.

Hàn Mặc Tử giật mình, quay lại nhìn anh, lại phát hiện anh vẫn đang ngủ, động tác vừa nãy chỉ là vô ý thức.

Cô sửng sốt mấy giây, sau đó nằm lại tay Dạ Mạc Thâm, người này mặc dù đang ở trong giấc mộng nhưng vẫn nắm chặt tay cô, nhíu mày thật chặt rồi đột nhiên gọi tên cô.

Hàn Mộc Tử trực tiếp sửng sốt tại chỗ.

Bên này sau khi Tiểu Nhan nhận được điện thoại của Hàn Mộc Tử xong thì lập tức đi đón Đậu Nhỏ về nhà.

Trên đường về nhà, Đậu Nhỏ tò mò nhìn Tiểu Nhan. “Dì Tiểu Nhan, tại sao mẹ lại không tới đón cháu?” “Mẹ của cháu có việc bận, không thể đến đón cháu được." “Vậy có phải chúng ta lại đến nhà cậu ở đúng không? Nhưng mà rõ ràng mẹ đã đồng ý với cháu sẽ không đưa Đậu Nhỏ đi đâu.”

Cậu bé có chút ủy khuất, cảm giác rõ ràng mình đã nói với Hàn Mộc Tử rồi, thế nhưng điều quan trọng trước mắt là mẹ lại tiến cậu bé đi. “Không có.” Tiểu Nhan xua tay phủ nhận ý nghĩ của cậu bé: "Lần này không đến ở nhờ nhà của cậu cháu, trực tiếp về nhà với dì là được rồi. Lần này mẹ cháu đi công tác, mà cho dù mẹ cháu không có đi công tác thì chúng ta cũng sẽ không cần đến ở nhờ nhà cậu cháu.”

Đậu nhỏ ngửi thấy mùi bất thường trong lời nói của Tiểu Nhan. “Ý, có phải dì Tiểu Nhan cãi nhau với cậu của cháu không?"

Tiểu Nhan: …... Không có, ai cãi nhau với anh ta đâu? Có khả năng anh ta còn chẳng thèm để dì Tiểu

Nhan của cháu vào mắt, hơi đâu đi cãi nhau với dì?

Nhớ đến chuyện đêm đó, hốc mắt Tiểu Nhan đỏ lên, trong lòng cảm thấy oan ức muốn chết.

Lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người đàn ông như thế, cảm thấy mặt mũi và liêm sỉ của mình đều bị quét sạch trước mặt người đàn ông này, kết quả là đổi lấy sự xem thường của anh ta.

Nhất định là anh ta sẽ cảm thấy cô rất hèn hạ, bất cứ người đàn ông nào cũng có thể quyến rũ. Tiểu Nhan hít sâu vào một hơi, cô gắng khắc chế lửa giận trong lòng mình không được phát tác! “Dì Tiểu Nhan, dì thật sự thích cậu sao?"Đậu nhỏ đột nhiên hỏi một câu.

Vừa vặn lúc này thang máy tới, Tiểu Nhan một bên nằm tay cậu bé đi vào thang máy, một bên trả lời. “Trẻ con không cần quan tâm đến những chuyện người lớn, tình cảm của dì đối với cậu cháu là thật, nhưng vấn đề tình cảm thì không thể miễn cưỡng cho nên dì quyết định..." “Dì Tiểu Nhan muốn từ bỏ việc theo đuổi cậu cháu sao?"

Nghe cậu bé nói vậy thì Tiểu Nhan sững sở, từ bỏ? Cô ấy thật sự muốn từ bỏ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi