CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hơn nữa, anh vẫn mua quà, đợi mình ở đẳng kia, nhưng bên này cô lại...

Nghĩ đến tình cảnh đó, trong lòng Hàn Mộc Tử bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô cắn môi dưới tự hỏi, lát nữa khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm có nên nói sự thật cho anh biết không.

Nhưng mà... Sau khi nói thì sao?

Dựa theo tính cách của anh ấy, anh ấy có thể đột nhiên nổi giận, sau đó không thèm để ý tới mình không?

Hàn Mộc Tử đau đầu, đưa tay nhéo mi tam của mình, nhìn vào đó vẻ mặt cô bất đắc dĩ.

"Là bạn trai gọi điện cho cô sao?" Chú lái xe nhìn cô một cái, định tán gẫu với cô vài câu.

Hàn Mộc Tử không có tâm trạng, phờ phạc khẽ gật đầu.

"Vậy bạn trai cô quan tâm cô thật đó, nhưng mà bây giờ đang kẹt xe, cũng không có cách nào."

"Ừm."

Bởi vì Hàn Mộc Tử không có tâm trạng nói chuyện với ông ấy, cho nên chú lái xe cũng không tiếp tục câu chuyện vô vị này nữa. Xe dừng lại một chút lại di chuyển một chút, Hàn Mộc Tử chờ đợi đến mức không kiên nhẫn được nữa, chỉ có thể dựa vào ghế nhằm mắt nghỉ ngơi.

Cũng không biết từ lúc nào, thế mà cô lại ngủ thiếp đi. Sau khi nghe tiếng chú lái xe kêu một tiếng, cô mới đột nhiên tỉnh táo lại.

"Đến rồi."

Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua bên ngoài, nhìn thấy kiến trúc chung quanh trở nên quen thuộc. Cô dụi dụi đôi mắt, nhìn thấy xung quanh đều đã tối đen, xe chạy về phía dưới, dần tới gần cư xá.

Xa xa, Hàn Mộc Tử nhìn thấy một bóng dáng cao lớn anh tuấn đứng ở cửa tiểu khu, thân hình rất cao khiến cho không ít người chú ý. Bởi vì trời tối, cho nên đèn đường ở cửa tiểu khu đều sáng lên. Bóng dáng kia đứng cách cổng không xa, chiếc bóng của anh bị đèn đường kéo thành rất dài, ánh đèn màu vàng nhạt soi lên người anh khiến cho cả người anh như tỏa sáng. Càng khiến cho đường nét của Dạ Mạc Thâm có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Hàn Mộc Tử nhìn thấy cảnh đó, đột nhiên cảm thấy mũi hơi chua xót.

Cô mấp máy môi, sau khi chờ xe ngừng hẳn, cô mới mở cửa xe đi về phía Dạ Mạc Thâm.

Nghe thấy tiếng động, vẻ mặt người đàn ông tuấn tú hơi động, sau đó nhìn về phía cô.

Đôi mắt đen nhánh khi nhìn thấy cô thì trong mắt như lóe lên ánh sáng. Không đợi Hàn Mộc Tử đi qua, Dạ Mạc Thâm đã cất bước đi tới trước mặt cô, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô.

"Dạ..." Hàn Mộc Tử vừa kêu một chữ, cô đã bị Dạ Mạc Thâm kéo đi vào trong tiểu khu. Cô không kịp phản ứng, cũng có lẽ bởi vì chột dạ, cho nên chỉ có thể đi sau anh. Cô cụp mắt nhìn bước chân của hai người và chiếc bóng, suy nghĩ bay xa.

Cho đến khi đi vào thang máy, Dạ Mạc Thâm vẫn chưa nói với cô một câu nào, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó. Hàn Mộc Tử có thể cảm giác được trên người anh tỏa ra sự lạnh lẽo, và còn... Tức giận.

Cô cắn môi dưới của mình, mặc cho tay mình bị anh nắm thật chặt, nhưng lại không biết nói gì cho phải.

Đến khi ra khỏi thang máy, Hàn Mộc Tử bị anh lôi kéo đi. Cô thật sự nhịn không được, ngẩng đầu: "Dạ Mạc Thâm, em..."

Còn chưa nói xong, người trước mắt đột nhiên xoay người lại, đè cô lên vách tường phía sau, sau đó ép tới.

"Ưm."

Mắt tối sầm lại, môi Hàn Mộc Tử bị che kín.

Nụ hôn của Dạ Mạc Thâm không chút chần chừ mà rơi xuống, lửa nóng chạm vào bờ môi cô, một bàn tay ôm eo thon của cô, một tay giữ cằm cô, cạy mở môi của cô. Hàn Mộc Tử phản ứng lại, nghẹn ngào muốn đẩy anh ra, nhưng không động còn đỡ, vừa cử động lại giống như chạm vào vảy ngược của Dạ Mạc Thâm. Thân thể anh nặng nề đè ép tới, Hàn Mộc Tử cảm giác sau lưng mình bị áp sát, áo mỏng không chặn được vách tường lạnh lẽo.

Phía sau lưng lạnh buốt và lửa nóng ở trước người hoàn toàn khác biệt. Người đàn ông hôn càng lúc càng mãnh liệt, anh xâm nhập vào khiến cô không thể trốn tránh.

Một lát sau, anh mới chậm rãi rụt môi lưỡi của mình về, kề sát vào trán cô mà thở phì phò nặng nề. Hơi thở của anh và ánh mắt lạnh lẽo đó giống như một con báo hung ác.

"Cho em một cơ hội thành thật, em đã đi đâu?" Môi Hàn Mộc Tử bị anh mút đến hơi đau đớn. Sau khi nghe anh hỏi như thế, cô hơi chột dạ rủ tầm mắt xuống.

Thật ra cô cũng muốn thẳng thắn với anh, nhưng cô chỉ vừa mở miệng, chưa nói được gì đã bị anh kéo lên lầu, sau đó bị xuống nơi này.

Cô còn chưa nói gì cả, nhưng anh đã đầy lửa giận và vẻ tàn nhẫn.

Nếu cô nói thật, vậy anh... Có giết chết cô không?

Nghĩ đến đây, khí thế của Hàn Mộc Tử yếu đi nhiều, cô vốn không dám chống đối với Dạ Mạc Thâm: "Nói hay không?" Tay của Dạ Mạc Thâm dùng để bóp cằm của cô có dùng chút sức, tuy mạnh như không đau, nhưng điều đó cũng khiến cho Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt cô gái vừa bị anh hôn qua còn mang theo vẻ mờ mịt, môi đỏ hơi sưng lên, son môi đã bị anh nuốt hết. Nhưng mà khỏe mỗi còn hơi dính một chút, khiến cô có vài phần quyến rũ.

Hàn Mộc Tử trông mong mà nhìn anh: "Vậy em nói ra anh có tức giận không?"

Dạ Mạc Thâm dừng lại, giọng nói hơi khàn khàn.

"Xem tình hình đã."

Xem tình hình...

Đó chính là sẽ có thể tức giận.

Hàn Mộc Tử cắn răng, khẽ năn nỉ mà nói: "Trừ phi anh đồng ý không tức giận thì em mới nói."

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm, nhìn người trước mặt mà nhíu mày: "Đe dọa anh sao?"

"Vậy anh có đồng ý không?"

Dạ Mạc Thâm: "..."

Hàn Mộc Tử hiếm khi dùng ánh mắt này nhìn anh. Cô vốn đã có vẻ quyến rũ, còn có vẻ cầu khẩn. Dáng vẻ thận trọng sợ chọc anh tức giận.

co-vo-danh-trao-661-0

co-vo-danh-trao-661-1

co-vo-danh-trao-661-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi