CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Động tác mặc quần áo của Hàn Mặc Tử dừng lại một chút, sau đó cô ngước mắt lên nhìn Dạ Mạc Thâm.

Nét mặt của anh nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, giống như là thật sự muốn ở lại.

Dáng vẻ giống như tối hôm nay không gặp được con trai thì sẽ không đi vậy. Tiểu Nhan đã trở về, Dạ Mạc Thâm đi ra ngoài có thể nào sẽ chạm mặt Đậu nhỏ hay không? Nghĩ đến đây, nhịp tim cô đập nhanh hơn rất nhiều, sau khi cô gài xong nút áo, thì hoảng loạn buộc lại mái tóc đen hỗn loạn, sau đó đi đến trước mặt Dạ Mạc Thâm.

“Anh mặc xong xuôi quần áo trước, bây giờ em đi làm tư tưởng giáo dục với thắng bé, anh đi vào phòng của anh chờ em.” Nói xong, không đợi Dạ Mạc Thâm trả lời, cô đã đẩy cửa đi ra ngoài. Hành động làm của cô khiến cho Dạ Mạc Thâm nhíu mày, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Làm tư tưởng giáo dục?”

“Chẳng phải anh sợ thắng bẻ không nhận anh sao?”

Cô đẩy anh vào cạnh cửa, sau đó mở cửa phòng, đẩy anh ra khỏi phòng.

“Nhanh đi xuống lầu.

Hàn Mộc Tử thúc giục anh, Dạ Mạc Thâm tựa đầu ở bậc thang, bóng dáng cao hơn không hề nhúc nhích, giống như là khiêu chiến sự kiên nhân của cô.

“Anh nói không đi, mà em cứ muốn đuổi anh đi, vậy thì em hãy đẩy anh từ nơi này xuống đi?”

Hàn Mộc Tử: “Anh điện rồi sao?”

Cô tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nơi nào đó còn khó chịu hơn. Nếu như không phải do sợ hãi, cô vốn không muốn đứng dậy vào lúc nào.

Đôi mắt đen nhánh của Dạ Mạc Thâm, dường như bên trong có ngàn vạn cảm xúc, nhưng dường như lại chẳng có gì.

“Mộc Tử, anh không điên.”

Nửa ngày sau, Hàn Mặc Tử nghe anh mở miệng nói chuyện với giọng nói bình tĩnh.

“Lúc trên đường đến sân bay anh cũng đã nói, anh muốn làm ba của con em. Hôm nay… Nhất định phải thực hiện.”

“Dù cho bây giờ em làm cái gì cũng không ngăn cản được anh.”

Hàn Mộc Tử ngẩn người đứng tại chỗ, đôi môi sưng đỏ hơi hả ra, nhưng lại không biết phải nói gì. Có hơi bất lực, chẳng lẽ cái gì cũng không ngăn được sao?

Cô giấu Đậu nhỏ nhiều năm như thế, hôm nay phải nhận ba rồi sao? Dạ Mạc Thâm sẽ có phản ứng gì? Hàn Mộc Tử cần môi dưới, nhằm hai mắt lại, cuối cùng giống như ngầm cho phép cách làm của anh, khẽ nói: “Anh cùng em vào phòng đi, hãy chỉnh sửa lại quần áo một chút.

Biết bây giờ cô đã từ bỏ chống cự, trực tiếp chấp nhận, Dạ Mạc Thâm đi theo cô vào phòng.

Sau khi đi vào phòng, Dạ Mạc Thâm chỉnh sửa lại quần áo. Hàn Mộc Tử lấy một chiếc bản ủi ra, nói với Dạ Mạc Thâm: “Áo cũng nhăn rồi, cởi ra đi.” Dạ Mạc Thâm không nói gì, anh cởi áo sơ mi màu trắng ra đưa cho cô. Hàn Mộc Tử tìm một nơi, sau đó cô ủi áo sơ mi giúp anh.

Mỗi lần cô gặp Da Mạc Thâm, quần áo của anh đều gọn gàng không hề có một nếp nhăn. Dù cho là áo sơ mi hay là áo khoác âu phục, nhưng mà vừa mới… Sau chuyện đó, quần áo của anh đã nhăn không ra hình dạng gì.

Có lẽ cô hơi chột dạ, hay là cô muốn Dạ Mạc Thậm có hình tượng tốt trước mặt Đậu nhỏ, cho nên cô giúp anh ủi quần áo lại một chút.

Hàn Mộc Tử ủi rất tập trung, dưới ánh đèn dìu dịu, cô kh người, mấy sợi tóc mềm đen rủ xuống như ẩn như hiện chế khuất mi mắt cô, làm cả người cô có vẻ càng dịu dàng hơn. Nhìn thấy Hàn Mộc Tử như thế, Dạ Mạc Thâm cảm giác lòng của mình như lấp đầy bông, khắp nơi đều mềm mại. Sau khi ủi quần áo xong, Hàn Mộc Tử mới giao lại cho Dạ Mạc Thâm để anh mặc vào, sau đó tự mình thất cà vạt giúp anh.”

Lúc làm tất cả những thứ này, cô càng dịu dàng giống như cô tiên xuống trần.

Dạ Mạc Thâm vẫn luôn im lặng nhìn cô, đáy mắt sâu thảm hiện ra vẻ lưu luyến. Cà vạt mới thắt được phân nửa, anh đột nhiên không nhịn được mà cúi người ôm lấy cô.

“Làm gì thế?”

Hàn Mộc Tử sửng sốt, cô hoàn hồn thì muốn đẩy anh ra: “Em ủi quần áo phẳng rất vất vả đấy, anh đừng làm nó nhãn.”

Lúc này Dạ Mạc Thâm mới lùi lại.

“Anh sẽ không làm cho em thất vọng!”

“Cái gì?”

“Sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em, xem hai người là người thân nhất trên thế giới của anh.”

Hàn Mộc Tử hơi bất ngờ, đột nhiên người này thề thốt gì thế? “Chỉ vì em giúp anh ủi quần áo sao? Mà anh lại cảm động thành thế rồi?”

Dạ Mạc Thâm: “…

Anh nâng mặt Hàn Mộc Tử, bất đắc dĩ mở miệng: “Có biết lãng mạn không hả? Lúc này em còn phá hư bầu không khí “Những lời đó anh hãy giữ lại đến khi nhìn thấy Đậu nhỏ thì hãy nói, hi vọng anh không kinh ngạc quá mức.” Sau khi cô thắt xong bước cuối của cả vạt, có lui lại chính quần áo của mình. Mười phút sau, Hàn Mộc Tử mở cửa phòng, dần theo Dạ Mạc Thầm đi xuống lầu, “Anh chờ ở đây, em… Đi xem Đậu nhỏ ở đâu rồi.” Chắc là thắng bé ở trong phòng Tiểu Nhan mới đúng. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử mới đi lên lầu, dự định gọi Đậu nhỏ xuống.

Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Nhan đang đắp mặt nạ: “Ừm? Mộc Tú?”

Hàn Mộc Tử nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Đậu nhỏ đầu: “Người đâu?”

“Người?”

Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái: “Người nào?”

“Đậu nhỏ đó, cậu không đưa thắng bé về sao?”

Nhắc đến Đậu nhỏ, Tiểu Nhan suy nghĩ, gật đầu: “Dân về rồi, vừa rồi thắng bé đi tắm, đã xuống lầu rồi, cậu không thấy sao?”

Hàn Mộc Tử: “… Dưới, xuống lầu?”

Nhìn thấy vẻ mặt cô như thể, Tiểu Nhan dần cảm thấy không đúng lắm: “Sao thế? Cậu xuống lầu không gặp sao? Tớ nhớ ra rồi, hình như thắng bé nói muốn đi nhà bếp rửa chút hoa quả… Đãi khách đến…

Dưới lầu.

Đậu nhỏ vếnh chiếc mông nhỏ lục lọi trong tủ lạnh nửa ngày, rốt cuộc cũng rửa được một mâm hoa quả. Lúc thắng bé bưng đĩa trái cây đi ra, thì thấy trong phòng khách có một bóng người.

Dạ Mạc Thâm ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt và vẻ mặt hơi không bình tĩnh.

Rõ ràng. Chỉ là gặp một đứa bé, anh hồi hộp cái gì?

Thân phận của đối phương lại đặc biệt thì cũng chỉ là một đứa bé trai năm tuổi mà thôi, chẳng lẽ một người lớn như anh còn không chống đỡ được sao?

Lần đầu tiên, Dạ Mạc Thâm cảm giác tay mình dư thừa. Lát nữa thấy nhóc con kia, anh phải nói gì?

Phải gọi thắng bé là gì?

Nghe Mộc Tử nói, hình như đứa bé tên là Đậu nhỏ?

Đậu nhỏ à? Nghe tên… Có vẻ rất đáng yêu.

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên Dạ Mạc Thâm đứng lên, dường như có vẻ căng tháng. Anh nhíu mày, cảm thấy mình thế này thật sự quá không bình thường, vì thế lại ngồi xuống lần nữa.

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhịp độ cũng không ổn định. Đôi mắt đen thay đổi liên tục, cuối cùng lấy điện thoại di động ra vào Facebook công ty hỏi thăm đám đàn ông kia.

“Lần đầu gặp trẻ con, câu đầu tiên nên nói gì?

Có lẽ lúc này đã hơi trễ, trong đó rất yên tĩnh, không ai nói chuyện cả.

Trong lòng Dạ Mạc Thầm vô cùng phiền nào, hoàn toàn không có tâm tư nào. Chưa đến năm giây, anh thu hồi tin nhắn về, sau đó khóa màn hình, thả đưa điện thoại di động vào túi lại.

Sao bây giờ Mộc Tử còn chưa xuống nữa? Chẳng lẽ… Cô ấy lại dẫn người chạy mất rồi?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Dạ Mạc Thâm thay đổi, thân thể cao lớn đứng dậy, chuẩn bị tự mình đi lên lầu tìm Mộc Tử. Dạ Mạc Thâm quay người lại, ánh mắt vô tình nhìn thấy Đậu nhỏ bưng đĩa trái cây đứng ở nơi đó, thân hình cao chưa tới đầu gối của anh. Chỉ liếc mắt một cái, Dạ Mạc Thâm giống như bị sét đánh, không thể nào động đậy được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi