CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hàn Mộc Tử thấy người kia chỉ dừng chân một lúc, sau đó giống như không nghe thấy mà đi về phía trước.

Cô khó tin trợn to hai mắt, người này....

Động tác vừa rồi của anh rõ ràng là anh nghe thấy cô gọi, nhưng anh lại chỉ dừng lại một chút, lại tiếp tục đi về phía trước.

Cái này là cố ý làm bộ không nghe thấy sao?

Không muốn để ý tới mình?

Trong lòng Hàn Mặc Tử tức giận, cần môi dưới bước nhanh đuổi theo, lại gọi một lần nữa. "Dạ Mạc Thâm, anh không đợi em, em liền block Facebook của anh!"

Quả nhiên, dáng người cao ráo phía trước không bước tiếp nữa, mà là trực tiếp dừng lại, thấy anh dừng lại, Hàn Mộc Tử đuổi theo thở không ra hơi cũng không tiến lên, mà chỉ nhìn bóng lưng của anh.

Anh sẽ quay đầu lại chứ?

Trong lòng Hàn Mộc Tử nghĩ, nếu Dạ Mạc Thâm không quay đầu, trực tiếp mà đi.... Cô chắc chắn, chắc chắn sẽ block Facebook của anh

Cô cần môi dưới, đứng tại chỗ, không nhúc nhích trừng mắt nhìn lưng Dạ Mạc Thâm.

Không biết đợi bao lâu, người trước mắt lại không hề có động tác gì, Hàn Mặc Tử nhịn không được lên tiếng lần nữa "Anh không quay đầu lại sao?"

Một lời hai ý nghĩa.

Vấn đề này vừa hỏi anh có muốn quay đầu lại không, nhưng trên thực tế là chỉ chuyện mấy ngày này.

Hàn Mộc Tử cố ý hỏi như vậy, cô đương nhiên cũng biết Dạ Mạc Thâm thông minh sẽ hiểu lời cô có ý gì. Anh nói phải suy nghĩ một chút, cô liền đồng ý để cho anh suy nghĩ.

Cho nên cô cho anh ba ngày.

Cô nghĩ rằng, cho dù có tức hơn nữa thì ba ngày cũng đủ để anh suy nghĩ rõ ràng.

Cho nên hôm nay cô liền tới tìm anh, muốn hỏi anh câu trả lời.

Mặc dù giọng cô không lớn, nhưng có thể bảo đảm Dạ Mạc Thâm cách đó không xa nghe thấy được, sau khi nói xong, Hàn Mộc Tử liền đứng tại chỗ im lặng chờ đợi. Thời gian chờ đợi lâu khiến cô có chút tuyệt vọng, lúc Hàn Mộc Tử cảm thấy mình sắp không nhịn nổi mà chạy đi, bóng người phía trước cuối cùng cũng có động tác, anh chậm rãi xoay người lại, gò má kiến nghị và ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Mộc Tử.

Có loại cảm giác như vừa chớp mắt đã qua vạn năm, nhìn anh xoay người, gương mặt tuấn tú bày ra trước mặt mình, Hàn Mộc Tử nghe được tần suất đập của nhịp tim mình nhanh hơn.

Cô cần môi dưới, đứng tại chỗ không hề động đậy, hai người cách xa mà nhìn nhau.

Anh dường như không có ý nghĩ muốn đi qua.

Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, cất bước chậm rãi tiến lên, đi về phía Dạ Mạc Thâm.

Khi bước tới trước mặt anh, cô dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt đẹp hiện lên vẻ thất vọng, sau đó dừng chân lại, tạo một khoảng cách với Dạ Mạc Thâm.

Mỗi mỏng của Dạ Mạc Thâm giật giật, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô.

Trên môi Hàn Mộc Tử câu lên nụ cười bị thương. "Có phải nếu em không tìm anh, anh liền định cứ trốn tránh không gặp em?"

Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng, ánh mắt vẫn lạnh lùng như "Có phải không?" Hàn Mộc Tử chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một

Cô nghĩ, nếu đã đến rồi, cần phải nói rõ ràng với anh. cũ. câu.

Dạ Mạc Thâm nhìn cô, không nói một lời đứng ở nơi đó. Hai người đối diện một lát, Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ mở miệng nói: "Em biết giấu anh chuyện này lâu là không đúng, nhưng... Anh không hiểu nguyên nhân, bên trong có rất nhiều chuyện. Năm đó lúc em biết chuyện này, bản thân em cũng không dám chắc chẳn, bởi vì... Em căn bản không biết người đêm hôm đó là anh, anh không thể nghĩ cho em một chút sao? Nếu như em biết người năm đó là anh, em đến nhà họ Dạ cũng sẽ không cần chịu sự vũ nhục của anh năm đó."

Vũ nhục?

Nghĩ đến ban đầu mình luôn miệng nói nghi ngờ đứa trẻ cô mang thai nói là con hoang, nói cô để thay đổi, thay đổi thất thường, thậm chí sau đó còn cảm thấy người phụ nữ này quá dại dột. Chồng đã ngoại tình với kẻ thứ ba, cô còn muốn sinh con cho tên cặn bã đó.

Nhưng ai ngờ, cô lại mang thai con của mình.

Hơn nữa... Ở buổi tối hôm đó, rõ ràng cô là một người chưa từng trải.

Sao lại thế?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Dạ Mạc Thâm di chuyển, năm đó anh từng kêu Tiêu Túc điều tra tài liệu về cô, biết cô đã kết hôn với chồng hai năm, sao có thể chưa từng trải?

Lẽ nào trong hai năm đó, cô chưa từng ngủ chung với người đàn ông kia?

Cho nên... Anh là người đàn ông đầu tiên của Hàn Mộc Tử? Trong lòng có chút kích động, Dạ Mạc Thâm nhìn Hàn Mộc Tử, ánh mắt phức tạp hơn: "Về phần tại sao người khác biết chuyện này trước anh, em cũng có thể giải thích. Hàn Thanh biết trước anh bởi vì anh ấy là anh trai em, năm năm qua anh ấy vẫn luôn hết lòng chăm sóc em, không phải ngay cả người thân anh cũng muốn ăn giấm chua đấy chứ?"

Người thân....

Từ này làm Dạ Mạc Thâm kích động, mắt anh giật giật, Hàn

Mộc Tử nói tiếp: "Còn Dạ Lẫm Hàn, anh ấy biết chuyện này cũng do trùng hợp, cũng không phải em cố ý nói cho anh ấy biết." "Trùng hợp?" Môi Dạ Mạc Thâm run run, rốt cuộc cũng lên tiếng.

Thấy anh nói chuyện, trái tim lơ lửng giữa trời của Hàn Mộc Tử cũng đáp xuống, Dạ Mạc Thâm bằng lòng nói chuyện với cô, đã nói rõ cô có cơ hội giải thích, anh đã nghe vào. "Đúng là trùng hợp, trước đó em và Đậu Nhỏ tới siêu thị, vô ý gặp anh ấy. Anh cũng biết Đậu Nhỏ giống anh như đúc, anh ấy gặp Đậu Nhỏ rồi sao còn có thể lại không biết chuyện này?"

Gặp ở siêu thị? Ảnh mất Dạ Mạc Thâm lại tối đi vài phần, thông thường đi dạo ở siêu thị sao có thể trùng hợp mà đụng phải được?

Nghĩ tới Dạ Lâm Hàn, Dạ Mạc Thâm đại khái có thể đoán được vì sao anh ấy biết trước mình.

Dạ Lầm Hàn, có lẽ anh ấy đã sớm biết chuyện này?

Nhưng, sao anh ấy lại biết được? Nếu như anh ấy sớm đã biết, vậy....

Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại, đưa tay giữ cổ tay Hàn Mộc Tử: "Anh ấy đã biết chuyện này từ trước?

Động tác của anh có chút thô lỗ, da thịt đụng chạm làm Hàn Mộc Tử hoảng sợ, không khỏi trợn to hai mắt. "Anh... "Nói đi."

Giọng Dạ Mạc Thâm hơi khăn. "Trước đây?" Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút lậc đầu: "Không thể nào. Lúc chưa gặp Đậu Nhỏ, sao anh ấy có thể biết chuyện này, hơn nữa em thấy lần đầu tiên anh ấy gặp Đậu Nhỏ vẫn khá kinh ngạc, có thể là, sau đó anh ấy trở về đã điều ra?"

Thật ra căn bản không cần điều tra, dựa vào khả năng của Dạ Lâm Hàn, anh ấy căn bản không biết mình đã mang thai từ trước, cho dù sau đó biết cô mang thai, cũng chỉ cho rằng... Đây là con trai của Dạ Mạc Thâm. "Chết tiệt!" Dạ Mạc Thâm phát cấu nghiến răng nghiến lợi: "Anh ta chỉ là con của kẻ thứ ba, dựa vào cái gì lại biết sớm hơn anh? Nếu như em nói cho anh sớm một chút thì sẽ không xuất hiện loại chuyện như vậy."

Hàn Mộc Tử: "... Em chỉ mới chấp nhận anh bao lâu chứ, anh quên trước đó anh đối xử với em thế nào sao? Em đi tìm anh, anh nhốt em ngoài cửa, bây giờ anh trách em.... Thôi cũng bỏ đi, lẽ nào còn muốn còn tiếp tục không để ý tới em sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi