**********
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không thể nghĩ đến chuyện gì khác, trực tiếp để chủ Lâm quay lại. "Mợ, bây giờ đi à?" "Đúng vậy." Hàn Mộc Tử nghiêm mặt gật đầu, cô phải ra cổng trường xem mọi việc như thế nào, nếu phóng viên vây kín cổng trường vậy Đậu Nhỏ liệu có bị ảnh hưởng gì không.
Nhìn ra được sắc mặt nghiêm túc của cô, chú Lâm lập tức quay đầu xe theo hướng cô nói. Điều khiển Hàn Mộc Tử vô cùng ngạc nhiên đó là cổng trường im ắng đến không ngờ, đến một người cũng không có. Hàn Mộc Tử có chút kinh ngạc, rõ ràng trước cửa của công ty cô bị vây kín đến nỗi không thoát ra được, vậy cổng trường học lại không có một phóng viên nào, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nghĩ một hồi, Hàn Mộc Tử nói: "Chắc không có chuyện gì đâu, đến Tập đoàn nhà họ Dạ thôi." "Được rồi mợ."
Sau khi đến Tập đoàn nhà họ Dạ, Hàn Mộc Tử phát hiện dưới toà nhà cũng không có một phóng viên nào cả.
Có cả buổi sáng chạy tới chạy lui đến tận ba nơi, vậy mà tại sao chỉ có công ty cô bị bao vây?
Chẳng nhẽ thấy cô dễ bị bắt nạt sao? không biết tại sao cái suy nghĩ này lại tự dưng nảy ra trong đầu cô, chắc là tại vì sợ Dạ Mạc Thâm làm khó, cho nên mới hướng tấn công về phía cô? "Mẹ, có cần phải gọi điện cho Tập đoàn nhà họ Dạ không? "Không cần, bây giờ tôi đi tìm anh ta. Chú Lâm, hôm nay chú đi cùng cháu chạy tới chạy lui như vậy chắc cũng mệt rồi, chú về nhà nghỉ ngơi trước đi.
Chú Lâm suy nghĩ một hồi, nếu Hàn Mặc Tử đã đi tìm Dạ Mạc Thâm rồi, vậy chủ Lâm ở đây cũng không có việc gì phải làm nữa, thế là chú gật gật đầu: "Được, nếu cô cần gì cứ gọi điện cho chú Lâm. "Cảm ơn chủ.
Sau khi chủ Lâm lái xe rời đi, Hàn Mộc Tử một mình đi vào Tập đoàn nhà họ Dạ.
Cô không hề chú ý rằng các phóng viên đã mai phục ở trong bóng tối cách đó không xa, thực ra có không ít nhưng không thể nào nhiều bằng ở công ty của cô. "Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói với các anh trốn ở đây là đúng đẳn rồi! Cuối cùng cũng đợi được người đến, mau chụp đi. "Quái, sao người lại nhỏ như vậy? Chụp như vậy thì làm sao mà đăng lên được? Đều nhìn không rõ, lúc cậu chụp ảnh thì đừng có run tay "Anh lo cái gì chứ? Tay tôi không hề run, tại người quá bé rồi, chỗ chụp cũng là do anh chọn, xa như thế anh bảo tôi phải chụp như thế nào?" "Fuck!" . ngôn tình hoàn
Một đám người ngồi xổm cách xa cổng, phàn nàn nói: “Xa như thế này, có chụp cũng không có tác dụng gì, hơn nữa ngay cả mặt chính diện cũng không chụp được! Tập đoàn nhà họ Dạ sao lại đáng sợ thế này?”
Hàn Mộc Tử không hề phát hiện ra sự việc đi thẳng vào đại sảnh, cô không quen với nơi này, có thể dễ dàng tìm thấy Dạ Mạc Thậm.
Tuy nhiên hiện tại có không phải là người của công ty này cho nên cô vẫn phải làm theo quy trình của khách hàng, cô đi tháng đến quầy lễ tân,
Tin tức đã được đăng lên trong một thời gian khá dài, nhân viên của Tập đoàn nhà họ Dạ cũng đang bàn tán xôn xao, bây giờ trên mạng đều là tin tức của Dạ Mạc Thâm với Hàn Mặc Tử.
Chính vì vậy khi Hàn Mộc Tử đi đến quầy lễ tân, lúc định hỏi cô có hẹn trước không, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện. Đây không phải là vợ sắp cưới của cậu chủ nhà họ Dạ sao? Làm gì có gan hỏi mấy việc khác nữa, trực tiếp mở miệng gọi: "Cô chủ Dą."
Hàn Mộc Tử vừa định cất tiếng thì đã bị đối phương nói trước, ngơ ngác nhìn cô nhân viên trước mặt. "Cô làm sao... mà biết “Cô chủ Dạ đến tìm cậu Dạ sao? Tôi dẫn đường cho cô, bên này là thang máy chuyên dùng cho tổng giám đốc, cô Dạ đi thang máy này là nhanh nhất."
Nói xong còn giúp cô bấm thang máy, lúc cửa thang máy mở ra còn nhẹ giọng nói: “Cô chủ Dạ cẩn thận nhé.
Hàn Mộc Tử không kìm được mà hít vào vài hơi: "Cảm ơn.
Cô gái ở quầy lễ tân ngạc nhiên mở to mắt: "Cô chủ Dạ, không cần khách sáo như vậy! Cô mau đi lên đi!”
Sau đó còn giúp cô ấn nút đóng thang máy. Sau khi thang máy đóng lại, Hàn Mộc Tử ở một mình trong không gian nhỏ hẹp, cô đứng dựa lưng vào tường, không biết khi nhìn thấy cô Dạ Mạc Thâm sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Mặc dù trong điện thoại nói tự mình sẽ đến công ty tìm anh, đổi chỗ làm việc, nhưng cô chưa chuẩn bị cái gì hết, ước chừng cô chỉ có thể ở bên anh một ngày.
Chung quy thì công ty của cô bây giờ cũng đã bị phóng viên vây lấy, nếu cô quay lại bây giờ chắc chắn đến cổng cô còn chưa tới đã bị đám phóng đè chết rồi.
Mới nghĩ đến đã thấy đau đầu.
Mà mấy điều này đều là nhờ Dạ Mạc Thâm ban tặng.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử siết chặt năm đẩm, suy nghĩ xem làm thế nào để xử lý anh.
Cô biết phòng làm việc của Dạ Mạc Thâm ở đâu, vì vậy sau khi cửa thang máy vừa mới mở cô đã hướng thẳng đến phòng làm việc của anh.
Mở toang cửa phòng, cô chỉ thấy phòng làm việc trống không không một bóng người. “Dạ Mạc Thâm?"
Hàn Mộc Tử nhìn quanh vẫn không tìm thấy bóng dáng của Dạ Mạc Thâm.
Kỳ là, chạy đi đâu rồi?
Hàn Mộc Tử đi vào phòng nghỉ, kết quả vẫn không thấy một
Đi đầu rồi? ai.
Hàn Mộc Tử rời khỏi phòng làm việc, định đi tìm người hỏi thăm thì tình cờ gặp được Tiêu Túc. "Mo?"
Nhìn thấy Hàn Mộc Tử, Tiêu Túc ngây ra một lúc, không ngờ lại gặp được cô ở ở chỗ này. “Tôi.." Hàn Mộc Tử cười ngại ngùng giải thích: “Công ty tôi bị đảm phóng viên vây kín rồi, không vào được, đành phải đi tìm Dạ Mạc Thâm."
Nghe vậy, Tiêu Túc đột nhiên nhận ra những tác phẩm đó đều là chữ viết tay của anh, anh tự nhiên biết nó đã ảnh hưởng đến Hàn Mộc Tử như thế nào. “Thì ra là thế, nhưng mà mợ à, cậu Dạ vừa mới vào họp, tôi cũng là vì quên tài liệu nên mới trở về lấy, cho nên mới.
Hop?
Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt: "Không sao, thể các anh cứu họp tiếp đi, tôi ở trong phòng làm việc của anh ấy đợi." "Cô một mình sẽ không thấy chán chứ, có cần tôi nói cho cậu Dạ một tiếng không, anh ấy nghe tin cô đến chắc chắn sẽ "Đừng!” Nghe Tiêu Túc nói thế, Hàn Mộc Tử nhanh chóng chặn lại suy nghĩ của anh ta: “Đừng có nói cho anh ấy biết, cuộc họp của nhà họ Dạ quan trọng như thế, đợi anh ấy họp xong rồi hãy nói."
Nếu chỉ vì cô mà Dạ Mạc Thâm không họp nữa, đến lúc ấy người ta sẽ nói cô thành cái dạng gì nữa?
Cô cũng không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng đến công việc của Dạ Mạc Thâm.
Nghe theo mệnh lệnh của cô, Tiêu Túc nào dám không nghe, lập tức gật đầu. “Tôi biết rồi, thế tôi đi lấy tài liệu đã
Hàn Mộc Tử đi theo anh ta vào phòng làm việc, sau đó ngồi phịch lên sofa, vừa lấy điện thoại ra đã thấy tin nhắn đến lại là của Tập đoàn nhà họ Dạ ở Thành phố Sài Gòn... Nhìn thấy tin nhắn, Hàn Mộc Tử cảm thấy đau đầu, giơ tay day day trán của mình.
Cái tên khốn kiếp này, tiêu tốn bao nhiêu là giấy mực qua lại như vậy không cần tiền sao?
Lúc này khi Mạnh Tuyết U nhìn thấy tấm áp phích từ một nhà hàng đồ ăn Tây, cô ta tức giận đến mức đập nát chiếc đĩa trên tay, trên chiếc đĩa là miếng bò bít tết đã được chuẩn bị cho khách, hành động này lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. “Có chuyện gì vậy?”