CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Anh ấy đã đưa trang web đặt đồ ăn đến trước mặt mình, Hàn Mộc Tử cũng không từ chối nữa, cầm điện thoại lên xem một lát, vốn dĩ không có khẩu vị, nhưng lúc đặt thức ăn đột nhiên lại cảm thấy có rất nhiều thứ muốn ăn.

Vậy nên Hàn Mộc Tử đặt vài món, đến khi cô đặt xong mới phát hiện hình như mình đặt có vẻ hơi nhiều, cô ngại ngùng trả điện thoại lại cho Dạ Mạc Thâm. “Cứ như vậy đi.

Vì cô đang nằm trong vòng tay mình, nên toàn bộ hành động của cô vừa nãy đều lọt vào mắt Dạ Mạc Thâm, thấy cô đem trả điện thoại lại cho mình, không nhịn được cười nhẹ. "Chỉ có nhiêu đây, đủ không?”

Hàn Mộc Tử vừa nghe hai tại nóng lên, cần răng nói: “Anh xem em là heo à, nhiều như vậy cũng ăn không hết.

Dạ Mạc Thâm thấp giọng cười, ngón tay thon dài lướt vài cái trên màn hình, chọn thêm vài món, rồi trực tiếp để bên kia đưa đồ ăn tới.

Sau khi đặt xong, Hàn Mộc Tử tiếp tục làm tổ trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm. “Anh họp xong chưa?"

Nhắc đến cuộc họp, Dạ Mạc Thâm liền nhớ đến lúc cô đợi mình tận mấy tiếng đồng hồ, nhếch môi nói: "Lần sau cứ trực tiếp đến tìm anh, không cần phải đợi." "Hàn Mộc Tử: “Anh đang họp cũng đến tìm anh? Vậy chẳng phải em quấy rầy cuộc họp rồi sao...

Nói được một nửa, đột nhiên Dạ Mạc Thâm cúi đầu, ở bên tại của cô thở ra hơi nóng: "Không có việc gì quan trọng hon em."

Người này...

Hình như từ khi cầu hôn xong, nói những lời âu yếm vô cùng thuận miệng.

Mặc dù anh đã nói như vậy, nhưng Hàn Mộc Tử vẫn nghĩ rằng nếu lần sau đến anh có việc bận, thì cô vẫn sẽ không quấy rầy công việc của anh.

Cô cũng không phải người cần phải có người ở cùng, lúc em cần anh mặc kệ anh đang làm gì anh đều phải lập tức bỏ xuống tất cả mọi chuyện trong tay, mặc kệ trong tình huống gì đều phải chạy đến bên em.

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

Cô không tùy hứng, cũng sẽ không tùy hứng như vậy. Yêu nhau thì nên bao dung thông cảm lẫn nhau.

Cô và Dạ Mạc Thâm khó khăn lắm mới đến được với nhau, cô phải quý trọng và yêu thương mới đúng.

Thức ăn bọn họ đặt rất nhanh, một lát sau Tiêu Túc liền xách đồ đạc lên phòng làm việc rồi, sau đó Tiêu Túc gõ cửa phòng nghỉ: "Cậu Dạ, thức ăn của cậu và mợ đặt đã đến rồi, tôi để trên bàn rồi." "U"

Dạ Mạc Thâm trầm giọng đáp lại một câu, sau đó đứng dậy bế Hàn Mộc Tử lên. “Bế em làm gì? Chỉ có vài bước thôi, tự em đi được. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Dạ Mạc Thâm bất lực cười: "Thấy em ngủ đến mơ màng, anh bế em qua đó thì tốt hơn, nếu không lát nữa em ngã rồi, đến không nổi."

Hàn Mộc Tử: “ "

Đang yên đang lành, làm sao cô có thể ngã chứ. “Muốn bể em thì nói thẳng, sao lại tìm cái cớ tệ như vậy chứ.”

Hàn Mộc Tử nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu.

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm đang bế cô đi bỗng ngừng lại nhìn cô, đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, Hàn Mộc Tử bỗng thấy hơi ngại ngùng tránh đi: “Mau đi đi, không phải đi ăn cơm." “Vừa nãy em nói “Vừa nãy em chẳng nói gì cả."

Hàn Mộc Tử rũ mắt, không dám đối diện với ánh mắt của anh nữa, sau đó cô nghe được một tiếng cười trầm của Dạ Mạc Thâm, có vẻ như định tha cho cô rồi, sau đó đi ra ngoài. Dạ Mạc Thâm ưa sạch sẽ, nên phòng làm việc được thu dọn vô cùng sạch sẽ không dính một hạt bụi, ra ngoài thì thấy hai túi lớn nằm trên bàn, cô nhìn xung quanh, có vẻ như không có chỗ có thể ngồi ăn, vì vậy liền nói: “Hay là chúng ta mang đồ về phòng nghỉ đi? Bệnh sạch sẽ của anh nặng như vậy, ở đây ăn cơm cứ cảm thấy không ổn cho lắm."

Có lẽ phòng làm việc được dọn dẹp quá gọn gàng sạch sẽ rồi, nếu ở đây dính một chút gì đó thì sẽ cảm thấy như không tôn trọng cho lắm.



Dạ Mạc Thâm thả cô xuống, xách lấy hai túi đồ lớn, sau đó nằm tay cô đi về phía phòng nghỉ.

Bên trong có bàn có ghế, vừa vặn.

Mà trong phòng làm việc, quả thực không phải là nơi thích hợp để ăn cơm.

Trước khi ăn, Hàn Mộc Tử vào phòng vệ sinh rửa mặt để bản thân tỉnh táo hơn, đến khi cô từ phòng vệ sinh ra, Dạ Mạc Thâm đã bày xong đồ ăn lên bàn.

Hàn Mộc Tử đến trước bàn ngồi xuống, vừa định lấy đũa thì lại ngửi thấy một mùi dầu mỡ khác thường, tiếp đến cô liền cảm thấy dạ dày như đang quặn lại, xông thẳng lên não.

Mặt Hàn Mộc Tử biến sắc, phản xạ có điều kiện dùng tay che miệng lại, đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.

Bang!

Dạ Mạc Thâm vừa muốn bởi cơm cho cô, rốt cuộc lại thấy Hàn Mộc Tử che miệng lại, mặt đau khổ xông vào phòng vệ sinh.

Mặt anh biến sắc, nhanh chân chạy theo.

Cửa phòng vệ sinh đã khóa rồi, Hàn Mộc Tử tựa lên bồn rửa tay nôn khan, nôn nửa ngày trời cũng không nôn ra được gì, cảm giác này khó chịu vô cùng.

Nghe thấy Dạ Mạc Thâm ở bên ngoài phòng vệ sinh gọi cô, Hàn Mộc Tử chỉnh lý lại bản thân sau đó mới mở cửa. "Rất khó chịu sao?” Quan sát thấy mặt cô tái nhợt đi, Dạ Mạc Thâm liền cau mày lại, mím môi rồi bước lên nắm lấy cổ tay cô: "Chúng ta đi bệnh viện." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Thế nhưng Hàn Mặc Tử lại lắc đầu: "Không cần đi bệnh viện đâu, chỉ là lúc nãy em cảm thấy có hơi không thoải mái thôi mà.” “Xảy ra chuyện gì?” “Giống như ngửi được một mùi dầu mỡ... cảm thấy không ổn lắm." Hàn Mộc Tử nói, sau đó quét mắt nhìn đống đồ trên bàn: "Đột nhiên em muốn...... ăn chút gì đó thanh đạm."

Dạ Mạc Thâm: “.

Anh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gọi điện thoại kêu Tiêu Túc dọn dẹp đống đồ ăn, tiếp theo liền dắt Hàn Mộc Tử rời khỏi công ty.

Hàn Mộc Tử ngồi trên ghế lái phụ, suy nghĩ một hồi: "Em muốn ăn nhà hàng chay, được không?” "Chỉ cần em thích, tất nhiên không thành vấn đề.

Dạ Mạc Thâm liền đích thân đưa cô tới nhà hàng chay, Hàn Mộc Tử khả thích thủ, gọi khá nhiều, khi thức ăn được đưa lên cũng không có phản ứng không ổn nữa. Thấy sắc mặt cô dần dần khá lên, những lo lắng dồn nén trong lòng Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng tan đi.

Vốn đĩ còn muốn đưa cô đi bệnh viện khám xem cơ thể có chỗ nào không thoải mái, bây giờ xem ra, chỉ là thức ăn đặt vừa nãy không hợp khẩu vị mà thôi.

Lúc hai người đang ăn cơm, Dạ Mạc Thâm cảm nhận được một ánh đèn lạnh lạnh quét qua, ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía bệ cửa sổ, vừa hay đối mặt với người đang chụp lén.

Người chụp lén kia sửng sốt, ngay lập tức liền lẳng lặng ôm máy ảnh trốn đi. "Sao vậy? Anh không ăn sao? Không hợp khẩu vị sao?”

Giọng nói của Hàn Mộc Tử kéo tâm trí của Dạ Mạc Tham trở lại, anh nhìn thấy Hàn Mộc Tử đang lo lắng nhìn mình: “Đột nhiên hôm nay anh không muốn ăn ở nhà hàng chay, nên chưa nghĩ tới có hợp khẩu vị của em không, em.. "Không sao, em cũng không kén ăn, sao cũng được cả.”

Hàn Mộc Tử ồ lên một tiếng, nhớ đến đến mấy tấm áp phích đang chuyển động, vì vậy muốn cùng bàn bạc với Dạ Mạc Thâm. "Đúng rồi, mấy tấm áp phích đó.... có thể bỏ đi không, nếu cứ chạy như vậy miết... cảm thấy hơi phách lối rồi.”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhịn không được nhếch môi lên thành một vòng cung đẹp đẽ: “Chính là muốn phách lối đó, chính là muốn tất cả mọi người đều biết em muốn gả cho anh, làm sao? Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ em, em lại không hài lòng sao?” Không phải cô không hài lòng, chỉ là cảm thấy như vậy không ổn, cô không cách nào đi làm bình thường được nữa...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi