CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hai mẹ con chui vào túi ngủ nhìn chiếc nhẫn kim cương. "Đẹp không?", lúc Đậu nhỏ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt mong đợi và ao ước của Hàn Mộc Tử, đôi môi ứng hồng còn vương nụ cười nhẹ, nụ cười này là chân thành và xuất phát từ trái tim.

Đậu nhỏ đã sống cùng mẹ nhiều năm như vậy, mặc dù mẹ cậu thường xuyên cười với cậu, nhưng nụ cười đó với nụ cười hiện giờ lại không giống nhau chút nào. Mặc dù cậu nhóc không thật sự hiểu rõ. Thế là lời nói chán ghét trên môi đã bị Đậu nhỏ nuốt vào trong, sau đó cậu nhóc thì thầm một câu: "Mami, mami cũng thật là quá dễ dàng hài lòng rồi..."

Dễ dàng hài lòng ư?

Hàn Mộc Tử hoàn toàn không nghĩ như vậy, chỉ cần Dạ Mạc Thâm có lòng vậy thì cũng đã đủ rồi. "Cậu bé ngốc, mami của con gả cho bố, không phải người khác." "Nhưng mà, trước đây mami đã chịu nhiều tủi thân rồi."

A

Hàn Mộc Tử suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cậu nhóc vẫn là chưa thật sự hiểu được tâm trạng của người lớn, chỉ đành véo mũi cậu nhóc: "Tóm lại, có rất nhiều chuyện mami hiện tại không thể nói rõ ràng cho con biết được, con chỉ cần nhớ là mami cam tâm tình nguyện là được rồi." “Ồ, vậy được rồi, mami.... nếu như mami phải chịu túi thân, nhất định phải nói với Đậu nhỏ, Đậu nhỏ sẽ thay mami xử lí người xấu!"

Lúc Dạ Mạc Thâm chuẩn bị bước vào trong phòng, tình cờ nghe thấy câu này nên anh liền dùng chân lại, sau đó bước ra dừng lại ở một góc cửa, trong lòng có chút buồn bã, chán nản.

Cậu nhóc này luôn có thái độ thù địch với anh... Thật sự là rất sâu đậm rất sâu đậm!

Hàn Mộc Tử ở biệt thự Hải Giang đã hai ngày, không đến công ty, mỗi ngày gần như ngoài việc ăn thì cũng chỉ có ngủ, lúc soi gương thì phát hiện mặt của mình đã có vẻ tròn trịa ra rồi. Cô bóp chặt phần thịt quanh eo mình và bắt đầu buồn rầu. Có nên giảm cân không? Đang lúc do dự thì Hàn Thanh gọi điện thoại đến. "Anh?", Hàn Mộc Tử có chút ngạc nhiên khi Hàn Tranh đột nhiên lại chủ động gọi điện thoại cho cô, cứ có cảm giác... sẽ không có chuyện tốt.

Nói cho cùng, mấy ngày trước lúc quay trở về nhà, cô đã hỏi Hàn Thanh đưa cho mình cuốn sổ hộ khẩu nhưng Hàn Thanh lại không đưa cho cô. Giọng nói lạnh lùng của Hàn Thanh truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia. "Mấy ngày nay em luôn ở cạnh Dạ Mạc Thâm phải không?"

Hàn Mộc Tử cố gắng để phân biệt giữa hai cung bậc cảm xúc vui mừng và tức giận trong giọng nói của Hàn Thanh, nghĩ cả một lúc lâu nhưng lại không tài nào phân biệt ra được cảm xúc của Hàn Thanh ngay lúc này...

Nếu nói Hàn Thanh tức giận, thì lại có vẻ khá bình lặng. Nhưng nếu như nói Hàn Thanh bình tĩnh thì lại có cảm giác khá là bất thường.

Theo lí mà nói thì không nên bình tĩnh và lạnh lùng như vậy chứ. "Vâng... Hàn Mộc Tử thành thành thật gật đầu thừa nhận. "Em thích đến như vậy sao? Năm năm thì cũng quên không được, em không thể không có cậu ta sao?"

Hàn Mộc Tử: "... "Anh, em..." "Nghĩ cho kĩ, sau đó trả lời anh."

Hàn Mộc Tử hít một hơi sâu, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, ngay lập tức đáp: "Anh, nếu như quên rồi, thì năm năm trước em đã sớm quên rồi, em đã cùng anh ấy ở bên nhau, đây chính là lời giải thích tốt nhất... những cái khác, em cảm thấy em không cần phải nói thêm nữa."

Qua điện thoại, Hàn Mộc Tử gần như có thể cảm nhận được sự bất lực của Hàn Thanh sau khi nghe những lời này, mặc dù biết có thể sẽ khiến anh trai cô đau lòng, nhưng... những chuyện này sẽ còn tiến triển thêm nữa vậy nên cần phải nhanh chóng nói ra. Nếu cứ kéo dài như vậy, sẽ chỉ khiến cho suy nghĩ của Hàn Thanh bị chi phối, cảm thấy sẽ vẫn có thể sẽ thuyết phục được cô.

Quả nhiên, khi cô vừa nói xong, bên kia trở nên im lặng. Hàn Mộc Tử cũng không lo lắng, nếu đối phương đã không cúp điện thoại của cô, vậy thì cô yên tâm chờ đợi.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu rồi, Hàn Thanh cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm mặc đầy vẻ bất lực. "Dự định khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?"

Hàn Mộc Tử: "Anh?"

Cô tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm rồi? Hàn Thanh hỏi cô khi nào sẽ tổ chức hôn lễ ư? Đây có nghĩa là Hàn Thanh đã đồng ý phải không? "Sao vậy?", Hàn Thanh hỏi: "Không định tổ chức hôn lễ hay sao?" "Không, không phải vậy?" Hàn Mộc Thanh vội vàng lắc đầu nói: "Em nghe Mạc Thâm nói tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, em chỉ là... có chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng anh sẽ trả lời nhanh đến như vậy." "Nếu không thì? Em là em gái duy nhất của anh, nếu như em thật sự đã không thể rời xa cậu ta, thì có thể nào anh lại thật sự muốn em cô đơn cả đời hay sao?"

Những lời của Dạ Mạc Thâm đã đánh thức một người làm anh như Hàn Thanh, anh đã cô đơn rất lâu rồi, đã quen với điều đó rồi, vì vậy có thể tiếp tục cô đơn mãi như vậy. Nhưng em gái của anh lại khác. Cô ấy đã nếm trải qua mùi vị của tình yêu, vậy thì chẳng phải là muốn khiến cho cô phải chịu tủi thân đến lúc chết hay sao chứ? So với cả một đời chịu tủi thân, vậy thì chẳng thà khiến cho cô lại thử đánh cược một lần nữa xem sao. . Truyện Mạt Thế

Lần này là Dạ Mạc Thâm, nhưng là đánh cược với tất cả những gì mình có, anh thân là một người anh trai...cũng bằng lòng để cho cậu ta một cơ hội.

Hàn Mộc Tử bỗng nhiên không biết phải nói gì, có chút cảm động, nghẹn ngào cay cay nơi sống mũi, cô không thể ngờ được Hàn Thanh sẽ trả lời nhanh đến như vậy, nói cho cùng cũng là đang nuông chiều cô. "Anh... cảm ơn anh.", cô cắn môi dưới, kìm nén nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng ngực, khó khăn cảm ơn Hàn Thanh.

Sau đó nghe thấy một tiếng cười trầm từ đầu dây điện thoại bên kia, xen lẫn với một giọng nói bất lực, giọng điệu đầy sự cưng chiều. "Em đó, em chính là cô chủ của nhà họ Hàn chúng ta, nếu như sau khi gả đi mà chịu tủi thân, nhà họ Hàn mãi mãi sẽ là chỗ dựa cho em, bất luận khi nào và ở đâu, biết chưa hả?" "Vâng" Hàn Mộc Tử nặng nề gật đầu nói: "Em biết rồi anh!" "Anh chuẩn bị vào họp rồi, cúp máy trước đây. Chọn được ngày kết hôn rồi nhớ báo cho anh biết."

Hàn Mặc Tử gật đầu, tạm biệt Hàn Thanh rồi cúp máy.

Hàn Mộc Tử nhìn mình trong gương, hai gàng nước mắt trong veo không kìm được mà rơi xuống, cuối cùng vẫn không kìm được.

Có điều rất nhanh sau đó, Hàn Mộc Tử đưa tay ra lau nước mắt trên mặt mình, sau đó nhoẻn miệng nở một nụ cười trước gương.

Anh trai của cô... đã đồng ý cho cô và Dạ Mạc Thâm cùng ở bên nhau rồi.

Có thể có được lời chúc phúc của anh trai là điều hạnh phúc nhất.

Kể từ khi Hàn Thanh đồng ý chuyện kết hôn của hai người họ, cả người Hàn Mộc Tử cũng trở nên khác hẳn, nhưng có điều mặc dù Hàn Thanh đồng ý, nhưng vẫn chưa chịu bằng lòng đưa sổ hộ khẩu ra. Hàn Thanh nói chờ cô và Dạ Mạc Thâm sau khi tổ chức hôn lễ xong sẽ để cho hai người đi đăng kí. Hàn Mặc Tử cũng không quan tâm đến điều này, dù sao thì anh cũng đã đồng ý rồi, việc đăng kí này thực sự không có gì phải vội vàng.

Ngược lại Dạ Mạc Thâm đã bắt đầu trở nên bận rộn đến nỗi không thấy bóng dáng đầu cả rồi. Lúc đầu chỉ không thấy bóng dáng người đầu trong hai ba ngày, sau này thậm chí một tuần cũng không thấy xuất hiện đầu.

Hàn Mộc Tử có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến việc anh đang lo liệu chuẩn bị cho hôn lễ, thì cô đều dẫn lòng được. Địa điểm tổ chức hôn lễ được đặt ở nước ngoài, vì vậy Dạ Mạc Thâm cần phải thường xuyên đích thân đến, vì vậy chỉ có thể ngồi máy bay, nhưng vì vội vàng quay trở về với Mộc Tử nên thường xuyên phải thức hơn mười tiếng đồng hồ không ngú.

Sau đó, Hàn Mộc Tử phát hiện mắt của anh ngày càng trũng sâu xuống nên vô cùng đau lòng. "Nếu anh cứ tiếp tục lo liệu chuyện hôn lễ như vậy, em e rằng đến lúc đó anh sẽ không còn là chú rể nữa đâu đó.

Nói xong, cô chạm vào quầng thâm quanh mắt của Dạ Mạc Thâm còn cả râu mọc lún phún của anh nói: "Nhìn xem anh đã thành ra như thế này rồi...

Dạ Mạc Thâm nghe xong, không kiềm được nhếch đối hàng lông mày lên: "Thế nào, vẫn chưa bước qua cửa đã bắt đầu chán ghét anh rồi ư?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi