CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Đoan Mộc Tuyết vừa lòng thỏa ý rời khỏi nhà họ Uất lúc cô ta rời đi thì đúng lúc gặp Dạ Mạc trở về, cô ta hưng phần lập tức đi đến đón tiếp.

"Anh Thâm, anh về rồi sao? Hôm nay tăng ca có

Dạ Mạc nhìn đối phương một chút, nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó đi qua cô ta, không nhìn cô ta thêm một lần.

Đoan Mộc Tuyết cảm thấy được người đi qua bên cạnh mình, muốn làm cho không khí bớt lúng túng nhưng không có cơ hội, cô ta tức giận năm chặt đấm, tức đến mức răng nghiến lợi. Nửa ngày sau, cô ta lại đưa tay xuống, cười

từ an ủi chính mình.

Không có gì, tính cách anh càng lạnh lùng càng tốt, cái này có nghĩa là không phải ai anh cũng để ý đến, chỉ cần định hôn với anh, lại tìn một ngày lành khác để kết hôn, còn sợ anh không yêu mình sao?

Mình cũng không phải cô gái bình thường, có cách để anh cảm mến minh.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đoan Mộc Tuyết mới dễ chịu hơn không ít, sau đó rời đi.

Dạ Mạc Thầm theo thông lệ chào hỏi Uất Trì Kim, sau đó chuẩn bị đi lên tầng, không ngờ Uất Trì Kim lại gọi anh lại

“Thời gian gần đây đều tăng ca sao?"

Dạ Mạc Thầm nhếch đôi môi mỏng suy tư một chút, sau đó lậc đầu: "Việc ở công ty cháu giải quyết được, không cần tăng ca

Nghe vậy, lông mày Uất Trì Kim không khỏi lại "Không cần tăng ca? Vậy mấy ngày gần đây cháu chạy đi đầu? Không tăng ca ở công ty sao không về nhà ăn

"Gần đây cháu có việc." Còn có việc gì thì Dạ Mạc Thầm sẽ không nói cho ông ta Uất Trì Kim muốn hỏi chuyện gì trong vô thức, thế nhưng nghĩ lại chuyện tối qua anh nói với lại cảm thấy hỏi như thế không ổn, thể là lời vừa đến miệng lại nuốt trở về, đổi thành "Ngày mai có bận không? Ngày mai ông hẹn ông Đoan Mộc và con bé Đoan Mộc Tuyết cùng liên hoan với nhau, tối mai bảy

Dạ Mạc Thâm nghe thể lông mày nhíu lại, trong mắt hiện ra vẻ không vui.

"Cháu không phải đã nói cháu không thích ấy rồi sao? Sao ông ngoại còn muốn ghép châu với cô ấy?”

Uất Trì Kim hừ một tiếng: "Không sao vậy thì bắt đầu để ý thôi, đứa bé Tuyết này biết quan tâm người khác, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thể lại tốt, cháu chủ ý con bé một chút sẽ phát hiện ra con bé rất tốt.

Dạ Mạc Tham: “

Chẳng biết tại sao, lúc anh nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết thì có một loại cảm giác không thoải mái, đặc biệt là cách cô ta nhìn anh còn có những cử chỉ thân mật của cô ta với anh.

Anh cảm thấy rất kháng cự, cho nên đây là nguyên nhân vì sao Dạ Mạc Thâm không muốn để ý đến cô ta.

“Thâm à, tin ông ngoại đi, con bé Tuyết chắc chắn là lựa chọn tốt nhất trước mắt của cháu nếu như kết hôn." Kết hơn.

không hiểu sao trước mặt Đạ Mạc Thầm đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ tình xảo, hai mặt đảm lệ như hoa lẽ nhìn anh nói không muốn.

Dạ Mạc Thâm dừng lại, tại sao trong thời điểm này anh lại... nghĩ đến có?

"Đã nghe chưa? Tối mại bảy giờ liên hoan, nếu như cháu không tới thì chắc chắn ông ngoại sẽ không tha thứ cho cháu

Lấy lại tinh thần, Dạ Mạc Thầm nghĩ đến Uất Trì Kim, lạnh giọng: "Cháu sẽ đến đúng giờ."

Nếu như tránh thì chắc chắn sẽ còn có lần tiếp theo, chẳng bằng một lần duy nhất nói hết rõ ràng mọi chuyện.

Uất Trì Kim lập tức vui vẻ ra mặt: "Ông ngoại biết cháu sẽ không làm cho ông ngoại thất vọng mà."

“Đúng rồi, ông ngoại trước đây cháu vẫn luôn ở nhà Uất Trì sao?" Da Mạc Thâm đột nhiên hỏi một cầu. Nụ cười trên mặt Uất Trị Kim lập tức cứng đờ, rõ ràng là không vui "Cháu hỏi cái này làm gì? Trước kia ông ngoại không phải đã nói với cháu, cháu là tự tay ông nuôi lớn, tương lai sẽ thừa kế toàn bộ sản nghiệp nhà Uất Trì sao. Bây giờ cháu hỏi cái này, chẳng lẽ cảm thấy ông ngoại lừa châu sao? Ông sẽ tùy tiện giao sản nghiệp cho người ngoài sao?"

Dạ Mạc Thâm: "." Anh cũng không phải nghi ngờ gì Uất Trì Kim, mà là nghi ngờ thân thế của chính mình, bởi vì khi anh tỉnh lại đã hoàn toàn quên mình là ai, Uất Trì Kim nói với anh là ông ngoại của anh, anh đi biến gặp nạn, đầu đập vào đã nên não tổn thương. Sau đó mới mất đi ký ức, nhưng anh không cần lo lắng, ông sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho anh.

Ông ngoại này đối với anh quả thật rất tốt, nhưng Dạ Mạc Thậm lại không có cảm giác thân thiết với ông.

Nhưng chuyện người thân này sao có thể lừa gạt, còn là chuyện huyết thống.

Huống hồ sản nghiệp nhà họ Uất Trì rất lớn, cũng sẽ không thể tùy tiện tăng không sản nghiệp lớn như thế cho một người ngoài.

"Có phải gần đây cháu nhớ ra chuyện gì hay không? Đầu còn đau không? Có cần gọi bác sĩ kiểm tra cho cháu một chút không?”

Dạ Mạc Thâm lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng nói: "Không cần, cháu không sao.

“Vậy là tốt rồi, viện trưởng Hách đưa thuốc cho cháu, cháu còn uống đúng không? Không sao đầu Thám, châu là cháu ngoại ông, bất kể chau có nhớ lại chuyện trước kia hay không thì chuyện này cũng sẽ không thay đổi, cho nên cũng đừng áp lực...

Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa. Dù sao ký ức cũng không phải quan trọng như thế, làm người nhìn đến tương lai là quan trọng nhất."

Chung quy lại là ông cụ tuổi đã cao, nhịn không được muốn nói giống nói dài, Dạ Mạc Thâm nghe một lúc rồi tiện lời nói: “Cháu đi nghi trước.”

Dạ Mạc Thâm về phòng, tâm rửa soạn sửa, lúc đi ra mở tủ quần áo, anh sửng sốt khi thấy âu phục treo bên trong.

Âu phục là lấy từ nhà Hàn Mặc Tử về Ngày đó anh nhìn thấy có treo âu phục của anh trong tủ quần áo, sau đó treo đó lót ở phía trên, lúc đó anh còn đến gần hỏi có có phải biến thái không

Nhưng bây giờ thì sao?

Biết rất rõ những chuyện này, rõ ràng nói với có anh sẽ không mặc lại cũng không muốn nhìn thấy, nhưng không biết vì sao sau đó lại cảm về, giống như là mơ màng, đem âu phục đó về treo bên trong tủ quần áo của mình.

Mà còn treo ở vị trí mở ra là có thể nhìn

thấy

Dạ Mạc Thâm nhìn chăm chăm bộ âu phục nửa ngày, bỗng nhiên kéo môi cười cười.

“Sao lại cảm thấy mình mới là tên biến thái

nhiề

Ngày hôm sau Bởi vì muốn mời Da Mạc Tham ăn một bữa com cho nên Hàn Mặc Tử chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới, ngay cả các món trong bữa cơm tối như thế nào cô cũng đều đã nghĩ kỹ

Lúc tan việc, cô vô thức bước chậm lại, dù sao một chút nữa Dạ Mạc Thâm cũng sẽ gọi cô lên xe.

Quả nhiên một lúc sau Dạ Mạc Thầm đã lái

xe đến

Nhưng lần này không chờ cô lên xe, Dạ Mạc Thậm đã nói: "Hôm nay tôi có việc

Nghe vậy Hàn Mộc Tử dừng bước. "Hả?”

Ý anh là hôm nay anh không đến nhà cô ăn com sao?

Ánh mất thẩm trầm của Dạ Mạc Thâm nhìn chăm chăm cô, giọng thấp hơn mấy phần “Nhưng có đừng hòng trốn, thời gian lùi lại một ngày ngày hôm nay xem như có thiểu tối

Hàn Mặc Tử

“Được rồi, tôi biết rồi, nhưng anh có

chuyện gì thế?”

Cô không nhịn được sự tò mò từ đáy lòng nên hỏi một câu

Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái lộ ra vẻ tò mỏ, Dạ Mạc Thâm không hiểu tại sao lại cảm giác có chút chột dạ.

Ảnh mắt của cô quả sạch sẽ, không có một tia tạp chất nào, cứ như vậy tiến thẳng vào đáy lòng anh.

Dạ Mạc Thầm dời ánh mắt, họ nhẹ một tiếng: “Ông ngoại tôi mời khách ăn cơm."

Giải thích xong Dạ Mạc Thâm nhanh chóng nhíu chặt lông mày, vì sao anh lại muốn giải thích nhiều với cô gái này như vậy? "Tóm lại là hôm nay cô nợ tôi, nhớ chưa?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi