CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng ngôi trên đùi anh, đồng thời anh cũng ôm chặt cô vào lòng.

Hàn Mộc Tử cảm thấy tim của mình dường như đập lệch đi một nhịp, dáng vẻ thất thân nhìn anh.

"Anh, anh làm cái gì vậy?" Cô nói với giọng

lập bập.

Dạ Mạc Thâm không nói gì, chỉ từ từ đưa tay nâng cảm cô lên, vai hơi ngả về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào mặt có

"Tan làm rồi."

"Cái, cái gì, tan... ưm. Trong lúc Hàn Mặc Tử vẫn còn đang thác mặc không hiểu tại sao anh lại nói ra những lời này, thì mất của Dạ Mạc Thâm dường như đang áp sát lại, tiếp đó phía trước mắt liền tối sầm lại.

Anh đang hòn có

Hàn Mặc Tử bị bất ngờ, đôi mắt liền mở to hết cỡ, cô cảm thấy não của mình giờ như một khoảng không trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Chỉ biết rằng, trước mắt đầu đầu cũng tràn đầy hơi thở nam tính mãnh liệt toả ra từ cơ thể của Dạ Mạc Thâm, cô có chút căng thắng, không biết phải đặt tay mình ở đâu, cuối cùng chỉ có thể nằm chặt áo sơ mi trên ngực của anh, ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn đón nhận nụ hôn của anh.

Trái tim cô đang run rẩy, phản ứng của anh với cô lúc sáng khiến cô nghĩ rằng tất cả những chuyện xảy ra đêm qua có lẽ chỉ là giấc mơ của chính có mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, sự ấm áp trên đôi môi là thật, cả nhịp tim loạn xạ của cô và hơi thở của anh cũng đều là sự thật.

Nụ hôn này không biết đã kéo dài bao lâu,

Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng chịu dừng lại, thế nhưng những ngón tay của anh thì vẫn còn đang nâng niu chiếc cảm của cô.

Hàn Mặc Tử khẽ thở hổn hển, lúc trước đội mắt buồn ngủ của cô còn đang không mở lên nổi, thế mà giờ đã trong veo, long lanh tựa như làn nước êm ả trên mặt hồ buổi chiều thu làm lay động lòng người.

Dạ Mạc Thâm đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết son còn vương lại trên mỗi cô, ảnh mắt dường như lại ngây dại đi, sau đó khẽ cất giọng nói khàn khản. "Sau này đừng tô son nữa.

"Tại sao, tại sao chứ?"

Dạ Mạc Thâm áp sát lại "Vị hôn sẽ không

tiên.

Hàn Mộc Tử

Mặt của cô liên đỏ ứng cả lên, tiềm thức bèn muốn chạy trốn, nhưng mà lúc này cô đang ngồi gọn trong vòng tay của Dạ Mạc Thậm thì có thể chạy trốn đi đâu được chứ? Phản ứng này của cô ngược lại làm cho Dạ Mạc Thảm cảng bị kích thích, anh của người xuống: “Muốn trốn đi đâu? Có nghe anh nói gì không hở"

Hàn Mộc Tử cần chặt môi dưới, nhỏ giọng đáp lại một câu: "Trong giờ đi đi làm mà không tỏ son, thì có vẻ không trang trọng cho lầm, tôi Em không muốn à? Dạ Mạc Thăm nheo mắt lại, rồi bất chợt nói: Bé đi

Dù sao, chút son môi này cũng sẽ không độc hại gì đối với anh. Chợt nhớ ra gì đó, Da Mạc Thầm liền đột nhiên nói. Đúng rồi, sau này trong giờ làm việc đừng có nhìn anh bằng anh mắt đó.

Ánh mắt đó

Hàn Mộc Tử lộ vẻ khó hiểu. Ảnh mất gì chú?

Cô rất bồi rồi, buổi sáng có hình như đã nhìn anh hơi nhiều nhưng mà Ánh mắt của cô có vấn đề gì sao? Hàn Mặc Tử chớp chớp mất, cảm thấy vô cùng nghi hoặc nhìn anh

Đây chính là loại ánh mắt đỏ, Dạ Mạc Thâm nheo mất một cách nguy hiểm, giọng điệu cũng nghiêm trọng hàn lên. "Sau này, trong lúc làm việc, nếu em còn dùng ánh mắt đó nhìn anh thì anh sẽ lập tức đuổi em ra ngoài.

Hàn Mặc Tử

. Trong giờ làm việc không được dụ do anh, biết chưa hả?” Sau đó, anh duỗi tay bóp nhẹ vào cắm cô, ảnh mặt như chất chứa nhiều điều muốn nói: "Sau khi tan sở, em muốn nhìn anh như thế nào cũng được.

Nghe đến đây, Hàn Mặc Tử dường như đã hiểu rõ ý đồ trong lời nói của anh rồi, thì ra là anh cho rằng ảnh mặt mà cô nhìn anh trong lúc làm việc là đang cố ý quyến rũ anh.

Nghĩ đến đây, cô có chút bực dọc liền đáp lại: "Cái gì mà em dụ dỗ anh chứ? Lúc sáng em chẳng qua chỉ là nhìn anh hơi nhiều một chút mà thôi, thế là trong mắt anh liên thành ra là em đang quyến rũ anh, sao không nói là bản thần anh không thể khống chế được cơ thể mình chứ?"

Hàn Mặc Tử đáng lí mới là người nên tỏ ra khó chịu, rõ ràng là cô không hề làm gì hết, chỉ là cô cảm thấy có chút kỳ lạ vì vậy mới nhìn anh nhiều một chút để xác nhận thử mà thôi.

Thế mà anh lại khăng khăng là cô đang

quyến rũ anh.

Dạ Mạc Thâm: ""

Anh đột nhiên cảm thấy bản thân như thế đã bị cô nói trúng tim đen.

Anh thật sự là không thể khống chế được bản thân mình, kể từ sau sự việc tối hôm qua trở đi, anh đã có cảm giác rằng người phụ nữ này là của riêng mình, anh muốn ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi, muốn gần gũi cỏ, thậm chí... muốn chiếm giữ cô

Nhưng mà, thời gian hai người quen biết nhau không hề lâu, thậm chí còn chưa tới nửa

tháng

Nếu như anh làm như này, chắc chân sẽ dọa cho cô sợ chết khiếp.

Vì vậy Dạ Mạc Thâm chỉ có thể cố gắng kim chế bản thân, ai bảo mỗi lần cô ghé đến văn phòng đều sẽ nhìn anh như thế chứ

Nếu như không phải là đang trong giờ làm, thì anh nhất định đã ôm lấy cô từ sớm, sau đó thì...

Dạ Mạc Thậm chau mày, anh luôn cảm thấy bắt đầu như này không phải là chuyện tốt.

Anh vốn luôn cho rằng bản thân mình có đủ lý trí nhưng mà bây giờ lại chỉ vì một người phụ nữ mà mất hết đi sự bình tĩnh, vừa tan làm liên lập tức gọi cô đến sau đó ôm chầm cô vào lỏng rồi hôn cô. Đây vốn đã không phải là cách làm việc

của anh

Thế nhưng, khi nhìn thấy người phụ nữ có đội mất trong veo như nước hồ chiều thu, đối môi đỏ mọng như hạt lựu đang đứng trước mặt mình, thì anh lại động lòng, lại muốn đắm chim vào đó.

Hàn Mặc Tử vẫn đang dùng ánh mắt ấm ức nhìn anh: "Dù sao thì em cũng không có ý quyến rũ anh."

Đôi môi căng mọng đang mấp máy trước mặt anh, ánh mắt sâu thẳm của Dạ Mạc Thâm như mờ hẳn đi, trước khi để cô kịp nói câu tiếp theo, anh đã vòng qua ôm lấy sau gáy cô, một lần nữa đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi cô

Sau đó những câu nói đứt quãng liền vang lên: "Em nói đúng, là anh không kìm chế được... Vậy thì, hãy để anh thưởng thức nó là được rồi." "Um..."

Sau khi ra khỏi phòng làm việc một lần nữa, mặt và cổ của Hàn Mặc Tử đều đỏ hồng lên như trái táo chin, cô đưa mặt dáo dác nhìn bốn phía, sau khi chắc chắn xung quanh đều không có người thì mới vội vội vàng vàng về lại phòng thư ký

Sau khi luống ca luống cuống đóng cửa phòng thư kỷ lại, Hàn Mặc Tử liền tựa vào cửa, nhẹ nhàng thở hổn hển, sau đó đưa đôi tay lên áp vào hai gò má đang nóng rực của mình. Cô nhìn đồng hồ, thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng rồi.

Lúc cô và Dạ Mạc Thâm ở bên nhau, có cảm giác như thời gian đã trôi đi rất lâu, thế mà lại chỉ mới có hơn nửa tiếng đồng hồ một xiu.

Mà trong khoảng thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ này, có và Dạ Mạc Thầm nói chuyện với nhau cũng chỉ có mấy câu

Vậy là trong hầu hết khoảng thời gian đó, họ đã hôn nhau

Hàn Mặc Tử

Cô che mắt lại, cảm thấy như không còn mặt mũi để nhìn nữa rồi.

Sau khi đờ người một hồi trong phòng thư ký thì Hàn Mặc Tử mới đi xuống nhà ăn dùng com.

Cứ tưởng là lúc này trong nhà ăn đã chẳng còn ai nữa rồi, ấy thế mà cô lại bằng nhiên và tình gặp La Lệ vừa mới từ tầng trên đi xuống

"Woa, thật trùng hợp, tôi cứ tưởng rằng bảy giờ tôi đi xuống nhà ăn thì đã không còn ai hết, thật không ngờ là vẫn còn gặp cô. Mộc Tử, chúng ta thật là có duyên." Nói xong, La Lệ liên bước tới đưa tay ra năm lấy cánh tay của cô

Hàn Mặc Tử mim cười, sau đó hai người cùng nhau đi xuống dùng bữa.

Sau khi vừa ngồi xuống, La Lệ liên đột nhiên không cử động, nhìn chăm chăm cô, dán mặt vào mái tóc của Hàn Mộc Tử, rồi đưa tay sở sở lên mặt cô.

"Chuyện gì vậy?"

Có thể là vì chột dạ nên sau khi từ văn phòng đi ra, Hàn Mặc Tử liên giống như một chú ngựa nhỏ đang sợ hãi.

La Lệ đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại, chỉ tay vào mỗi cô, rồi nói: "Cô sao lại bị xước ở chỗ này vậy?"

Hàn Mặc Tử "..." Nghĩ đến điều gì đó, Hàn Mộc Tử liền lập tức căn chặt môi dưới của mình lại theo phản xạ có điều kiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi