CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Vấn đề này….

Dạ Mạc Thâm híp mắt đánh giá người phụ nữ đang ở rất gần mình.

Vấn đề này dường như đang điều chỉnh tầm trạng, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại hiện lên vẻ vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ám muội và tình cảm.

Vì sao vậy?

Vì thế ảnh mất Dạ Mạc Thầm nhìn cô càng thêm thăm dò: "Cảm giác gì?"

Giọng nói trầm thấp của anh đập vào sau

đầu của cô, hỏi. Hàn Mặc Tử căn bản không hề để ý đến tình cảm sâu nặng trong mắt anh, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện kích thích ký ức của anh, cô hơi buồn bực hỏi: "Em hỏi anh có cảm giác gì, có cảm giác đặc biệt gì chẳng lẽ bản thân anh còn không biết hay sao?"

Cảm giác đặc biệt?

Dạ Mạc Thầm nhớ lại, lần đầu tiên hỗn cô, lúc đó hình như trong đầu anh xẹt qua một cảnh tượng vỡ vụn gì đó

Nhưng anh chưa kịp chộp lấy thì những cảnh tượng đó đã biến mất rồi, nhanh đến mức anh cũng chưa kịp nhìn rõ đó là gì.

Nhưng mà chỉ có mỗi một lần, sau đó cũng không còn xuất hiện cảm giác như thế nữa,

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm nhếch môi mỏng: “Nếu như đó cũng tính là cảm giác đặc biệt vậy thì có "

Tất nhiên có vài lời anh không nói, sợ rằng sẽ dọa người phụ nữ mặt đầy nghiêm túc trước mặt này chạy mất.

Thật ra lúc hôn cô, cảm giác căng mãnh liệt

hơn của anh chính là

Muốn chiếm được nhiều hơn nữa, muốn ăn

CO.

“Cảm giác đặc biệt gì?

Mà hai mắt Hàn Mặc Tử phát sáng, trực tiếp năm lấy tay áo của Dạ Mạc Thâm: “Anh mau nói đi, mau nói xem nào.”

Thấy dáng vẻ có phần khởi như vậy, ảnh mặt của Dạ Mạc Thâm dẫn tối sầm lại, hơi cúi người về phía trước nói một câu bên tại có

Vốn đi trên mặt Hàn Mặc Tử mang nét cười, nhưng sau khi nghe xong câu nói của Dạ Mạc Thâm, nụ cười trên mặt cứng lại, khuôn mặt của cô ngay lập tức liền đỏ lên, không biết phải làm sao mà nhìn anh.

"Em, em không kêu anh nói cái này......

Giọng của Dạ Mạc Thâm khàn khàn: “Vậy thì là cái nào?

Hàm Mộc Tử:

Nhìn anh hồi lâu, Hàn Mặc Tử cảm thấy thôi bỏ đi, không hỏi nữa. Nếu như bản thân anh có cảm giác thì có lẽ anh sẽ hỏi cô thay vì đợi cô hỏi.

Chỉ là cô cảm thấy rất phiền muộn, tiếp xúc thân mật cũng không kích thích được anh, vậy thì phải làm sao mới có thể kích thích được ký ức của anh đây?

Trong ấn tượng của Hàn Mặc Tử, Dạ Mạc Thảm hình như chỉ coi trong mẹ của anh Tổng

An và me con họ.

Đang suy nghĩ, điện thoại của Dạ Mạc

Thăm lại vang lên.

Anh cầm lên nhìn một cái rồi trực tiếp đặt chế độ không làm phiên

Hàn Mộc Tử vểnh mỗi lên. "Người nhà anh hồi thúc anh về phải không? Vậy anh nhanh chóng trở về đi."

Dạ Mạc Thâm cất điện thoại đi, ảnh mặt sâu thẩm của anh nhìn vào mặt của cô.

"Không giữ anh lại?"

Hàn Mộc Tử phút chốc nâng mắt: "Làm sao giữ anh, người nhà anh không phải "

"Chỉ cần em muốn, tối nay anh có thể ở lại."

Không, cô không muốn. Anh chỉ ở với mình như thế một lúc thôi người nhà anh đã liên tục hối thúc anh rồi, nếu như anh thật sự ở đây một đêm, vậy nhà Uất Trì chẳng phải nổi giận rồi sao?

Đến lúc đó Tống An còn chưa kịp liên lạc thì ông lão Uất Trì đã nổi giận lên rồi.

Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử bèn nhẹ giọng dỗ dành. “Anh vẫn nên về sớm đi, chúng ta mới bên nhau không lâu, hoãn lại một quãng thời gian đi, anh... tạm thời cũng đừng đem chuyện của chúng ta ra nói cho người khác biết "

Không phải không nhìn ra sự trốn tránh của cô, chỉ là không nghĩ đến cô sẽ trốn tránh đến thế này, cuối cùng anh vẫn tôn trọng lựa chọn của cô. "Được."

Không đợi điện thoại lại gọi đến hối thúc, Hàn Mặc Tử đã tiền Dạ Mạc Thâm ra cửa, sau đỏ mat nhin xe của anh rời đi.

Cô đứng ở hành lang nhìn xe chạy xa bên người cô đột nhiên vang lên giọng của một người con gái

“Người vừa lái xe đi là bạn trai của cô à?"

Hàn Mặc Tử quay đầu lại, nhìn thấy người con gái sống cạnh nhà đúng lúc đi ra, cười bắt chuyện với cô.

Hàn Mộc Tử ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Bạn trai của cô đẹp trai thật nha, hơn nữa xe anh ta lại có vẻ như rất đắt tiền." Nói xong, người con gái nghiêng đầu, tò mò nhìn cô: "Anh ấy có tiền như vậy, tại sao cô vẫn còn thuê nhà ở đây? Để anh ấy mua cho cô căn nhà rồi vào ở không phải tốt hơn sao?”

Hàn Mặc Tử. “... Tôi cảm thấy ở đây cũng tốt, hơn nữa tôi chỉ là yêu đương với anh ấy, không cần anh ấy giúp tôi mua nhà "

Người đàn ông mua đủ loại đồ trong quảng thời gian yêu nhau quả thực rất đáng quý, cho thấy rằng anh ấy bằng lòng bỏ ra bất cứ thứ gì vì bạn. Nhưng ngoài đáng quý ra đồng thời cũng là gánh nặng, cái gì anh ấy cũng cho bạn, bạn thì có thể lấy gì để tặng lại người ta đây? Nghe xong, trên mặt người con gái lộ ra nét kì quái, phản bác lại cô. “Cô kì lạ thật nha, yêu nhau với anh ấy, để anh ấy mua căn nhà cho cô thì sao chứ? Tôi lại cảm thấy, nếu như anh ấy có tiền, nhưng lại không chịu tiêu chút tiền vi cô, tôi cảm thấy tủi thân thay cô

Hàn Mộc Tử ngắt lời của cô ấy "Cô và bạn trai có thuê nhà ở đây, mỗi tối tan làm còn rất muộn, cô cảm thấy tủi thân không?”

Người con gái sững sở, sau đó trên mặt bắt đầu hơi xấu hổ, lắc đầu: "Không tủi thân. Ngược lại có ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Bởi vì cô ta yêu anh ấy, cho nên ngày tháng nào cũng đồng ý cùng anh vượt qua.

Hàn Mặc Tử khẽ cười. “Vậy thì đúng rồi, cô cũng không cảm thấy tủi thân, tại sao lại thay tôi tủi thân chứ."

Người con gái thè lưỡi ra: "Thật ngại quá, tôi cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, cô đừng để trong lòng nha."

Hàn Mộc Tử gật đầu, không nói gì nữa. Không bao lâu sau trong nhà liền có tiếng người con trai đang gọi tên của người con gái, cô ấy vẫy tay với Hàn Mộc Tử liền rời khỏi

Hàn Mộc Tử cũng về phòng, đúng lúc nhìn thấy điện thoại Tiểu Nhan gọi cho cô

"Alo?" “Mộc Tử Mặc Tử Minh nhớ câu chết mất

Giọng của Tiểu Nhan vô cùng có lực xuyên thấu, Hàn Mặc Tử lập tức để điện thoại cách xa mình một chút, đến khi bên đầu kia của điện thoại yên lặng một chút cô mới cầm lên nghe.

"Đáng ghét, cậu lại để điện thoại ra không nghe minh nói nữa phải không? Cậu thật tàn nhân."

Hàn Mặc Tử: " Tiểu Nhan, xin cậu nghiêm túc một chút được không?"

Tiểu Nhan nặng nề hừ một tiếng, một giây sau liền trở nên nghiêm túc: "Dì nhỏ Tống mà cậu nhớ thư ký Tô liên lạc đã có tin tức rồi, muốn biết là tin tức gì không?”

"Nhanh như vậy đã liên lạc được rồi?" Hàn Mộc Tử vô cùng ngạc nhiên.

Hiệu suất làm việc của Tô Cửu còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô, có nhịn không được hỏi "Mau nói, dì nhỏ Tổng thể nào?"

"Không phải câu nhờ Tô Cửu nói lại sự việc cho dì nhỏ của anh Dạ hay sao? Sau khi dì nhỏ của anh ấy biết được, nói bản thân cần binh tĩnh lại một lúc rồi sau đó mới cho chúng ta cầu trả lời.

Bình tĩnh lại một lúc sao?

Đối với Hàn Mặc Tử điều này cũng không tinh là chuyện ngoài ý muốn, dù sao năm đó Tống An và Tống Tâm rời khỏi nhà họ Uất Trì nhiều năm như vậy cũng không trở lại, chắc chân bên trong có nguyên nhân và tình hình nội bộ rất lớn.

Đột nhiên đem những chuyện này nói cho bà ấy, bà ấy cũng cần thời gian tiêu hóa, sau đó sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. "Được, mình biết rồi."

“Cậu biết gì vậy? Tình hình bây giờ thế nào rồi? Làm sao lại động đến cả dì nhỏ của anh ấy rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Nhan không biết tình hình bên này, Hàn Mặc Tử sợ cô ấy lo lắng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nói cho cô ấy biết chuyện hôn lễ của mình và Dạ Mạc

Thâm bị gạt bỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi