Nhưng mà Hàn Mộc Tử văn chưa phát hiện.
Hơn nữa cho dù phát hiện cô cũng không cảm thấy nó có chuyện gì, loại như bơ thì lúc nào cũng dinh ít nhiều ở ngoài miệng, ăn xong lau đi là được rồi.
Nhưng mà sau khi ăn hai miếng, Hàn Từ bằng dựng nhớ ra gì đó, cô hứng về phải Dạ Mạc Thâm: "Em biết anh cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà cứ không ăn đồ ngọt mãi cũng không được đầu, vì vậy hôm nay em toàn mua đồ ngọt thôi."
Dạ Mạc Thâm: " "
Biết anh không thích đồ ngọt cồn ăn, người phụ nữ này là đang cố ý sao?
Nhưng mà...
Dạ Mạc Thâm hơi nheo mắt lại, liếc nhìn cô một "Sao em lại biết được sở thích của anh?"
Trong lòng Hàn Mộc Từ khẽ thở dài, cô biết sở cái. thích của anh đương nhiên là vì trước dày lúc sống chung với nhau nên biết, nhưng lại không dám nói ra việc sống chung trước đây.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nói tránh: "Em đoán đấy."
Nói xong, cô sợ Da Mạc Thâm nghi ngờ mình, liền nhanh chóng giải thích: "Mỗi ngày em đều pha cà phê cho anh đều là cà phê đen, đẳng muốn chết, nếu như mà anh thích đường, sẽ bắt em pha lại "
Câu nói này rất có lý, nếu như căn cứ vào việc này mà suy đoán, cũng không phải là không thể.
Ảnh mắt của anh lướt qua bờ dinh trên môi cô, cô hình như không hề biết, lại còn nói chuyện, cảng không biết bết bơ màu trắng hòa với màu hồng của môi làm cho thị giác của anh bị kích thích như thế nào. phải trước đường giao chính là đèn đỏ.
Sau khi xe dừng lại, Hàn Mộc Từ vừa định đưa mắt lên nhìn đèn đỏ còn bao nhiêu dây, không hề nghĩ đến đột nhiên Dạ Mạc Thâm lại vươn người qua, một tay đỡ lấy đầu cô, trước mắt trở nên tối sầm
Đôi môi lạnh lẽo khô hanh của anh đã áp đến,
Hàn Mộc Tử vô thức mà trơn tròn mắt, hô hấp cũng chậm mất nửa nhịp. cảm giác như bơ ở trên môi đã bị người ta liềm đ roi, sau đó hàm răng cô cũng bị mở ra.
Hình như qua rất lâu, lại giống như chưa lâu lắm, Da Mạc Thâm lại quay về, lại đỡ trán của cô, đôi mắt đen thẩm vẫn mang theo vẻ vẫn còn lưu luyến. "Ai bảo anh không thích ngọt?"
Hàn Mộc Tử: "M
Ở trước mặt cô, Dạ Mạc Thâm liếm mồi mình một cái, cúi đầu mà cười: "Nhưng mà, thực sự rất là ngọt.
Hàn Mặc Tử chớp chớp mắt, vô thức mà liếm môi mình một chút ngay trước mặt anh, lúc nãy... cô ăn bánh đã dinh bờ lúc nào vậy?
Động tác này lọt vào mắt Dạ Mạc Thâm, một ngọn lừa không biết ở đâu đến đã bùng lên, mắt nhìn thời gian trên đèn đỏ đã hết rồi, Dạ Mạc Thâm nheo mắt: "Lúc lái xe không được quyến rũ anh."
Nói xong ngay lập tức lái xe.
Hàn Mộc Tử nhăn mày, xì, lại đổ lỗi lên đầu cô rồi, chẳng qua là cô cũng chỉ ăn một cái bánh bông lan bờ mà cũng là quyền rũ anh sao?
Nghĩ đến vậy, Hàn Mộc Từ tức giận mà cắt một miếng bánh bông lan bơ trước mặt anh, mập mở mà nói: "Em ăn cái bánh mình này cũng có thể quyền rũ được anh, câu chủ nhà Uất Trì lại thích em nhiều như vậy hai
Tay Dạ Mạc Thâm đang nằm vô lăng dừng lại một chút, một lát sau chế giễu một tiếng: "Có phải là không muốn đến sân bay nữa không? Hay là chúng ta chuyển sang đến khách sạn điều
Hàn Mộc Tử: "
Cô ngậm miệng im lặng, giả vờ như lúc nãy mình chưa hề nói gì hết, yên lặng mà ăn tiếp. Đợi khi cô ăn xong một cái bánh bông lan bơ, Hàn Mộc Tử đã chán ngấy rồi, nhìn lại một túi đồ ngọt cô mua, ngẫm lại những lời Dạ Mạc Thần vừa nói, nhân tiên nói: "Không phải là anh thích ăn đồ ngọt sao? Thế thì đưa hết cái túi đó cho anh là được rồi."
Da Mạc Thâm liếc nhìn cô một cái, không nói tiếp.
Từ chỗ này lái xe đến sân bay còn khoảng nửa tiếng nữa, nói xa thì thời gian trôi qua cũng rất nhanh, nhưng mà nói gần, thì tính toán một tí đã nửa tiếng đồng hồ rồi.
Trong nửa tiếng đồng hồ có thể làm được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như vậy giờ, sau khi Hàn Mộc Từ ăn xong bánh bông lan bơ, bởi vì ngồi trên ghế phụ lái quả nhàm chán, cho lên Hàn Mặc Tử lại buồn ngủ rồi "Buồn ngủ thì cứ ngủ dì, đến thì anh sẽ gọi an
Giọng nói của Dạ Mạc Thâm truyền đến từ trên ghế người lái, Hàn Một Từ không thể mở được mi mắt nữa, liền gật đầu: "Được."
Sau đó cô tựa ra sau ghế, rất nhanh đã ngủ rồi. phải Trước là một đèn đỏ, sau khi Dạ Mạc Thâm dừng xe liền thấy cô đã hít thở đều rồi, đã ngủ sâu rồi liền điều chỉnh tăng nhiệt độ trong xe lên.
Chờ sau khi hết đèn đỏ, rõ ràng có thể nhận thấy được tốc độ xe Dạ Mạc Thâm đã chậm hơn.
Vốn dĩ là nửa tiếng có thể đến sân bay, lại bị muộn hơn hai mươi phút, Hàn Mộc Tử ngủ cả dọc đường, mãi cho đến khi điện thoại trong túi rung lên cô mới tỉnh lại.
Mở to mắt, cô mới phát hiện bọn họ đã đến sân bay rồi.
Điện thoại trong túi cử rung lên.
Hàn Mộc Từ ngơ ra một lát, lấy điện thoại nhìn thoáng qua, quả nhiên là Tổng An gọi điện thoại cho cô.
Cô có chút mơ màng, nhìn chiếc ghế đã được chỉnh lại rồi lại nhìn Da Mạc Thảm dạng ngồi trên ghế lại, sau đó bắt điện thoại, "Di Tong."
Cô trực tiếp gọi dì Tổng trước mặt Dạ Mạc Thám, sau đó quan sát thử biểu cảm của Dạ Mạc Thâm, rất bình yên, giống như không có phản ứng gì đặc biệt cả "Ừm." Tống An nhẹ nhàng trả lời: "Dì đã xuống máy bay rồi, bây giờ đang trên đường đi ra cổng, cháu..." Bà ấy dừng một lát, rồi lại nói: "Cháu đưa người đến chưa?"
Giọng nói của bà ấy rất nhẹ, nếu như không nghe cẩn thận thì Hàn Mộc Tử cũng không nghe rõ lắm.
Cô gật đầu: "Vâng, cháu đến rồi."
Sau khi trả lời, Hàn Mộc Từ không kim nổi mà cảm thán trong lòng về sự cần thận của Tống An, bà ấy chắc sơ nói quá lớn sẽ làm cho Dạ Mạc Thâm nghe thấy, cho nên cố tình nói nhỏ đi.
Nói xong, Tống An gật đầu: "Được, vậy thì gặp nhau ở cửa ra nhé."
Sau khi cúp máy, Hàn Mộc Từ bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó thảo đai an toàn ra. "Em đi đến cổng đón dì ấy, anh vẫn là cử ở trong xe di
Còn chưa nói xong, Dạ Mạc Thám đã thảo dây an toàn, mở cửa xuống xe,
Hàn Một Từ ngơ ra, cũng bước theo xuống xe.
Sau khi xuống xe, cô chuẩn bị đi qua cổng ra, lại bị Da Mạc Thầm gọi lại
Sau đó Dạ Mạc Thâm cởi áo khoác trên người mình ra, đắp lên người cô.
Hàn Mộc Tử: "Không được, như vậy anh sẽ lạnh."
Dạ Mạc Thâm sửa lại nút áo, mặt lạnh lùng mà nói: "Đứng vững."
Hàn Mộc Tử đang ngọ nguậy thất anh nói như vậy đành dừng lại, sau đó ngơ ngáo mà nhìn Dạ Mạc Thâm mặc áo lên người cô, nhìn không được mà nói: "Em không có lạnh."
Nghe lời này, Dạ Mạc Thâm liếc có một cái, lạnh lùng nói: "Em vừa mới tinh ngủ, nhiệt độ chỗ này lại thấp, dám nói mình không lạnh hả?" "Cho dù là em lạnh, nhưng anh cởi áo khoác đi anh sẽ lạnh hơn.
Sau khi Dạ Mạc Thầm mặc áo cho cô xong, tay cắt giác mà hưởng về vành tại của cô, nhìn thấy vành tai xinh xắn kia, nhịn không được mà lấy tay véo nhẹ, tiếng gió thổi qua, “Anh là dàn ông" XI.
Hàn Mặc Tử không nhịn được mà nói thẩm trong lòng.
Chẳng qua là đàn ông mà thôi, cũng không phải là người máy, làm sao lại không lạnh được? Nhưng mà tam lòng của anh, Hàn Mộc Tử hiểu rõ, bởi vì bản thân vừa ngủ dậy, nên anh sợ cô xuống xe sẽ bị lạnh mà thôi.