Điểm này Hàn Mặc Tử cũng đã chú ý đến.
Lúc Tống An nhắc đến Uất Trì Kim, không chỉ độ ẩm trong mắt biến mất, cả độ ấm quanh cơ thể cũng đột nhiên hạ thấp.
Sự thay đổi nhanh chóng như vậy, nếu như không phải là trong lòng bất an, chỉ sợ không thể nào có biểu hiện như vậy.
Đột nhiên cô rất tò mò,
Năm đó rốt cuộc giữa ông cụ Uất Trì và Uất Trị Tâm cũng Uất Trì An đã có ân oán gì, vì sao hai chị em lại không quan tâm gì đến ông cụ, mà trực tiếp rời đi.
Hơn nữa đã nhiều năm rời đi như vậy, lại chưa từng vì sự trôi qua của tháng năm mà tha thứ cho ông
CU.
Oán khí trên người Tổng An rất nặng.
Nhưng mà cho dù tò mò đến máy, dù sao cũng là thế hệ sau, cô vẫn không dám tùy tiện hỏi, Hơn nữa chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy, chắc hẳn là vết thường lòng của Tổng An.
Nếu không, bà ấy sẽ không gọi điện cho mình đồng ý quay về sau thời gian dài như vậy.
Suy nghĩ như vậy, Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng nói một câu: "Lần này dì đã đồng ý qua đây, Mộc Từ rất cảm kích, nếu như có chỗ nào khó khăn, dì có thể nói với Mộc Tử, Mộc Tử tuyệt đối sẽ không bắt buộc dì làm bắt cứ chuyện gì đâu."
Dù sao đây cũng là chuyện của cô, nhưng mà thực sự không có cách nào nữa mới cầu cứu Tổng An.
Nghe lười này, Tổng An mim cưới, độ ẩm trong mắt khôi phục lại một chút, bà ấy nhìn Hàn Mộc Tử một cái, nhịn không được mà đưa tay ra sở đầu cô. "Đứa trẻ ngoan, hiểm mới thấy con suy nghĩ về di như vậy, nhưng mà dì không sao, nếu dì đã qua đây, có một số chuyện... vẫn nên giải quyết "
Trốn tránh không phải là biện pháp tốt nhất.
Ngược lại bà ấy muốn nhìn, ông cụ kia, ông ta còn muốn làm gì, đến lúc nào thì ông ta mới có thể dừng tay.
Nghĩ đến gì đó, đột nhiên Tổng An nói: "Dì nghe nói... cháu có thai rồi?" vừa nhắc đến chuyện mang thai, sắc mặt Hàn Mặc Tử liền thay đổi, rất nhanh đã gật đầu: "Chuyện này Mạc Thâm còn không biết. "Tên ranh đẩy cho dù có biết, bây giờ cũng quên sạch rồi, thật sự là không có lương tâm "Không thể trách anh ấy được, dù sao dưới tình huống như vậy. Anh ấy có thể sống sót là vô cùng may mắn rồi." “Cháu còn bảo chữa cho nó nữa, nếu như người đàn ông của dì mà như thế, chắc chắn dì sẽ đánh nó trước, để hắn xem xem chữ vợ viết như thế nào."
Hàn Mộc Tử: "
Không ngờ đến dì Tổng vẫn dũng mãnh như vậy.
Quãng đường không xa, vì vậy đi rất nhanh, khoảng cách hai bên dần rút ngắn, Hàn Mộc Tử và Tổng An không nói chuyện về Dạ Mạc Thâm nữa, chỉ nói mấy chuyện đơn giản như sẽ đi ăn cái gì.
Sau khi lên xe, Hàn Mộc Tử mới chú ý đến túi bánh mì mà Dạ Mạc Thâm không hề đọng qua, cũng có nghĩa là, từ lúc tan làm đến giờ anh đều chưa ăn gì, thậm chí cả uống nước cũng chưa uống.
Trong nháy mắt, Hàn Mộc Tử không thể miêu tả được cảm xúc của mình. Anh lại không hề oán giận một cầu, còn đưa áo khoác cho cô
Da Mạc Thâm lái xe, ánh mắt hơi rơi lên người Tổng An phải sau, hỏi: "Dì Tổng muốn ăn gì?"
Hàn Mộc Tử gọi bà ấy là dì Tống, Da Mạc Thâm cũng chỉ có thể gọi theo cô như vậy.
Một tiếng dì Tống này làm cho tinh thần Tống An có chút hoàng hốt, một lúc sau mới hoàn hồn lại: "Di sao cũng được, hỏi Mộc Từ đi."
Hàn Mộc Tử đang ngồi ở ghế phó lại nghe vậy, cũng nói: "Em cũng thế, tùy anh
Dạ Mạc Thâm không nói gì nữa, suy nghĩ một lát, xe dừng lại ở một nhà hàng Trung trong khách sạn, anh vừa thảo đai an toàn vừa nói: "Đây là khách sạn của nhà Uất Trì, đồ ăn Trung Tây kết hợp, muốn ăn gì thì cứ gọi."
Hàn Mộc Tử khẽ cảm thán anh rất chu đáo rồi thảo đai an toàn.
Sau khi xuống xe, Tổng An đứng ở bên xe ngắng đầu lên, ngây ngốc mà nhìn khách sạn tráng lệ huy hoàng trước mắt.
Nhìn một lúc lâu, đáy mắt của bà ấy hiện lên một tia lạnh lẽo. "Dì Tổng?" Hàn Mộc Tử gọi bà ấy một tiếng, Tổng An hoàn hồn lại, tia lạnh lẽo nơi đây mắt cũng biến mắt, khôi phục lại nụ cười ấm áp trên mặt. “Dì chỉ nhìn bên ngoài của khách sạn này thôi, đi
Một lần nữa đặt chân vào chỗ này, đã trôi qua rất nhiều, rất nhiều năm rồi, những gương mặt đụng đến trên đường đi đều rất xa lạ, không hề nhận ra bà ấy.
Hóa ra thời gian có thể thay đổi nhiều như vậy, cảnh còn nhưng người đã mất.
Bữa cơm này, khái là do vừa ăn vừa nói chuyện nên đến chín giờ mới xong.
Sau khi ăn xong cơm, Hàn Mộc Từ lấy điện thoại ra định đặt khách sạn, một bàn tay to lớn đè lên tay cô, trầm giọng nói: "Dì Tổng ngồi máy bay lâu như vậy, không bằng tối nay nghi ở căn phòng trên tầng luôn di."
Trong khách sạn này, có chỗ ăn cơm thì tự nhiên cũng có chỗ ở, Hàn Mộc Tử nghe thấy anh nói mới đột nhiên nhớ ra.
Đúng vậy, đây là nhà hàng của khách sạn nhà Uất Trị, nếu để Tống An ở chỗ này, vậy không biết rằng bà ấy có từ chối hay không.
Suy nghĩ đến việc này, Hàn Mộc Tử lại đưa mặt lên nhin Tong An: "Di Tong?"
Tổng An đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của có, khẽ cười: "Được, bôn ba cả ngày dì cũng mệt rên, vậy cử ở một căn phòng trên tầng để nghĩ đi."
Thấy bà ấy đồng ý, Dạ Mạc Thâm gọi phục vụ đến, phân phó đối phương sắp xếp phòng VIP cho Tổng An, sau đó nói: "Di Tống, nếu cần gì di cứ dặn dò quản lí khách sạn là được." "Cảm ơn, hôm nay hai đứa vất và rồi, về nghĩ sớm
Sau đó Tổng quản lý khách sạn đưa đi.
Hàn Mộc Tử liền đi theo Dạ Mạc Thâm đi xuống tầng, lúc đó điện thoại lại vang lên, Hàn Mộc Từ đợi Dạ Mạc Thâm đi vào trong xe, sau đó mới lấy điện thoại ra.
Là dì Tổng gửi tin nhắn cho cô.
Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua chỗ để xe, liền chủ động gọi cho Tổng An. "Di Tong." "Ừm." Tống An trả lời một tiếng: “Bên Uất Trì Kim chắc là không có động tĩnh gì đâu đúng không? Máy ngày nay cứ yên lặng quan sát đã, nếu có thay đổi gì, cháu cứ lập tức báo cho di biết " di." Hàn Mộc Từ đồng ý "Vàng"
Cúp điện thoại, Hàn Mặc Tử liền cắt điện thoại, chuyện tâm đi đến bên đường chở Dạ Mạc Thâm
Người của khách sạn biết Uất Trì Thâm, vô cùng kính trọng với anh, mà Hàn Mặc Tử là người đi cùng anh, lúc này đang chờ ở bên đường, tất cả mọi người đều ao ước mà nhìn bóng dáng cô, thì thẩm tại nhau.
Rất nhanh Dạ Mạc Thâm đã trở lại, Hàn Mộc Tử lên xe.
Trong xe rất yên lặng, nhìn cách mà lúc nãy Dạ
Mạc Thâm sắp xếp chỗ ở cho bà ấy. Hàn Mộc Tử nhớ đến thái độ mà anh gặp Tống An hôm nay, hầu như trí nhớ cũng có chút bị kích thích, liền lén lút nhìn anh một cái.
Ai biết được Dạ Mạc Thâm lại mím môi, nhìn cô một cái.
Ảnh mắt đấy đầy ý tử, làm cho Hàn Mặc Từ vô cùng sợ hãi.
Anh dùng loại ánh mắt này để nhìn mình, chẳng lẽ là anh đã phát hiện ra gì rồi, cảm thấy bản thân đang tính toán anh sao?
Vì vậy ánh mắt Hàn Mặc Tử nhìn anh có chút chột da, lắp bắp: "Sao vậy?" Anh mặt Dạ Mạc Thâm hiện ra một ý cười nhận nhất. "Thực ra em không cần như vậy" "Ha?" "Lần sau nếu như có chuyện như vậy, cứ trực tiếp nói với anh là gặp phụ huynh, anh sẽ đi với anh."
Hàn Mộc Tử: "
Sao đó đột nhiên cô phát hiện ra bản thân hình như không có lời gì để nói.
Bởi vì Dạ Mạc Thâm cảm thấy Tống An là dì của cô, vì vậy xem như lần này là gặp phụ huynh rồi? "Hơn nữa, nếu nói cho anh trước, anh có thể thể hiện tốt hơn nữa."