Sau khi Hàn Mộc Từ thay quần áo hoàn chỉnh xong, cô nhìn thoáng qua Dạ Mạc Thâm đang ngủ say, anh vẫn duy trì tư thế như vừa nãy không nhúc nhích, nghĩ chắc là do hiệu quả của thuốc khiến anh ngủ say.
Vậy cũng tốt, cô sẽ tranh thủ khoảng thời gian này đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu lúc cô trở về mà anh tỉnh lại, vậy cô sẽ nói cho anh là mình đi siêu thị mua đồ ăn.
Nếu như anh vẫn chưa tỉnh, vậy thì càng dễ làm.
Hàn Mộc Từ tiến lên giúp anh đắp kín chăn, khế nói: "Em sẽ về nhanh thôi, anh phải ngoan ngoãn ngủ đó."
Lông mi người đang ngủ khẽ run lên một cái, nhưng không có phản ứng gì khác nữa."
Hàn Mộc Tử đi ra khỏi cửa, lúc xuống tầng cô gọi điện cho Tổng An, nói mình đã ra khỏi nhà. “Cháu trực tiếp gọi xe, chúng Tống An gặp nhau ở của bệnh viện Bạch Mai, hiểu chưa?" Trước đây Tổng An đã từng sinh sống ở đây, cho nên Hàn Mộc Từ không lo lắng về lời nói của bà ấy, cô gặt đầu nói: "Dì Tống, cháu lập tức gọi xe đây.
Hàn Mặc Tử bước nhanh bước chân, nhưng bụng dưới lại ẩn ẩn đau nhức, mà trận chiến tối hôm qua khiến chân cô không đi đường thuận lợi được
Lúc mới ngủ dậy cô không có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng bây giờ càng đi càng cảm thấy vô lực, không như đã đụng vào vết thương.
Trong lòng Hàn Mộc Từ sợ hãi, chỉ có thể vừa đi chậm vừa gọi xe.
Sau khi xe taxi đưa cô đến bệnh viện, Hàn Mộc Tử vừa xuống xe, Tổng An đã tiến lên đỡ cô: “Cháu không sao chứ?"
Hàn Mộc Tử lắc đầu, đi về phải trước hai bước nhưng lại suýt nữa ngã lộn cổ xuống đất, may là Tổng An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Cảnh tượng vừa nãy khiến cho trái tim Tống An suýt nữa bay ra ngoài, phải biết bây giờ Hàn Mộc Tử là một người phụ nữ mang thai, nếu như quả thực té ngã, đến lúc đó xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì người dì là bà ấy thực sự khó tránh khỏi tội lỗi. “Tại sao lại không chú ý như vậy?"
Tống An bắt đắc dĩ nhìn cô một cái, trong mắt mang theo sự trách móc nặng nề,
Trong lòng Hàn Mặc Từ rất xấu hổ, cô vốn không muốn nói chuyện này với dì Tống, dù sao thì cô cũng có chút xấu hổ khi nói về loại chuyện này.
Nhưng tình huống bây giờ lại không thể không nói cho bà ấy biết.
Bây giờ cô bị bà ấy trách cứ như thế, Hàn Mộc Tử cũng không dám mạnh miệng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Xin lỗi dì Tống, vừa nãy cháu.... Có chút không tập chung.
Thấy cô cụp mắt xin lỗi, dì Tống mới nhận ra mình hơi quả lời, bà ấy ho nhẹ một tiếng thay đổi thái độ: “Không sao, dì cũng không phải có ý trách mắng cháu, chẳng qua vừa nãy nhìn thấy cháu suýt nữa ngã xuống cho nên hơi nóng lòng mà thôi
Sau đó dì Tống dẫn Hàn Mộc Từ đi vào trong bệnh viện.
Lúc đi đường, bởi vì Hàn Mộc Tử phải chịu đựng cơn đau cho nên đi hơi chậm một chút, Tổng An cũng chú ý đến dáng đi quái dị của cô, bờ môi bà ấy giật giật muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhận xuống.
Bỏ đi, dù sao thì chuyện cũng thành ra như vậy rồi, bà ấy có nói thêm cái gì nữa thì cũng vô dụng. Chờ có kết quả kiểm tra rồi lại nói,
Bởi vì họ tới bệnh viện từ rất sớm cho nên không cần phải xếp hàng khi lấy số, sau đó trực tiếp đi tìm bác sĩ kiểm tra.
Toàn bộ quá trình Tống An đều đi theo cô, sau khi có kết quả kiểm tra xong, bác sĩ nhíu mày nhìn cô: “Thai nhi này của cô chưa đầy ba tháng, tại sao cô lại không cần thận như vậy?"
Hàn Mộc Từ lúng túng cắn môi dưới, Tổng An ở bên cạnh thản nhiên lên tiếng thay cô: “Lần này là tình huống đặc biệt. “Có thể có cái tình huống đặc biệt nào thành như vẫy? Cho dù có không thể nhịn được thì cũng không thể thành cái dạng này? Có dấu hiệu sinh non."
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Mộc Tử tái đi, suýt chút nữa đứng không vững, may mắn Tống An đưa tay đỡ lấy cô, bằng không cô nhất định đã ngã bệt ra phải sau.
Nghe bác sĩ nhíu mày, Tổng An không nhịn được nhíu mày: “Bác sĩ, sau này tình huống này sẽ không xảy ra nữa, con bé cũng không rõ là mình mang thai, không phải sau khi phát hiện có chỗ không ổn thì lập tức đến bệnh viện hay sao?"
Bác sĩ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Hàn Mộc Tử vẫn luôn không nói lời nào, sau khi nghe thấy có dấu hiệu sinh non thì về mặt tái nhợt đi thì có chút yêu thường có, chỉ có thể nói: “Chỉ là có dấu hiệu sinh non mà thôi, không đến mức sinh non, điều trị tốt một chút là có thể thuận lợi sinh ra, chỉ là..."
Ánh mắt của bác sĩ dừng lại trên người Hàn Mộc Từ, nói: "Mọi chuyện phải chú ý, không thể để bị kinh sợ, tình huống như vậy tuyệt đối không được để xảy ra một lần nữa."
Nói xong, bác sĩ lại nói tiếp: “Nằm viện điều dưỡng một thời gian đi." “Nằm viện?"
Hàn Mộc Tử lập tức lắc đầu: “Không được, tôi không thể ở bệnh viện được."
Nghe vậy, bác sĩ nheo mắt nhìn cô, Tống An lập tức nói: "Là như thế này, tình huống trong nhà của tôi tương đối phức tạp, tạm thời không thể ở trong bệnh viện được, không biết bác sĩ có biện pháp nào khác không?"
Bệnh nhân không phối hợp, bác sĩ cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: "Vậy thì dường thai đi, sau đó trở về nhà nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, đến kiểm tra định kỳ, nếu xuất hiện tình huống gì bất thường thì lập tức tới bệnh viện Hàn Mộc Từ khẽ gật đầu tiếp nhận phương thức xử lý này. "Cảm ơn bác sĩ
Lúc đi ra khỏi bệnh viện thì trời không còn sớm nữa.
Hàn Mộc Từ lấy điện thoại ra xem, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhớ của Dạ Mạc Thâm.
Xem ra là anh đã tỉnh rồi “Nó gọi điện cho cháu à?" Tống An liếc nhìn màn hình di động của cô một cái, sau đó hồi,
Hàn Mộc Từ gật đầu: "Dạ." “Vậy cháu đã nghĩ phải nói với nó như thế nào chưa?"
Hàn Mộc Tử suy tư, không trực tiếp trả lời Tống An, Tổng An mím môi: “Có muốn dì về đó với cháu không? Dì có thể thay cháu giải thích" “Không cần đầu dì Tống, sáng sớm cháu đã làm phiền dì cùng cháu đến bệnh viện, hôm qua dì đã vất cả một ngày, hôm nay dì trở về nghỉ ngơi đi."
Nghỉ ngơi
Tổng An nhíu mày, cười nói: "Cháu thật có tâm tư, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, cháu cảm thấy người dì này còn có thể ngồi vững sao? Dì còn tưởng bên kia không có hành động gì bất thường, ai mà biết dudc...."
Nói đến đây, vẻ mặt Tổng An lạnh đi rất nhiều.
Hàn Mộc Tử còn đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên, Tống An cười khẽ nói: “Cháu không cần phải lo lắng cho dì, thật ra dì rất quen thuộc chỗ này, dù sao dì cũng từng sinh sống ở đây rất nhiều năm, Mặc Thâm đang tìm cháu đó, cháu nhanh trở về đi, nhớ chú ý một chút, đừng làm đứa bé bị thương.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử đỏ mặt gật đầu. “Cảm ơn dì Tống, cháu biết rồi." “Về sau gọi là dì nhỏ đi, cháu không cần khách khi với dì như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà." Tống An nói xong thì đưa tay sở đầu cô: “Đi đi."
Sau khi Hàn Mộc Tử tạm biệt Tổng An xong thì gọi xe trở về.
Sau khi cô lên xe xong thì mới tiếp điện thoại của
Dạ Mạc Thầm. "Alo?" Đầu dây bên kia yên tĩnh máy giây, sau đó mới truyền đến giọng nói khăn khăn.
MỞ đâu?"
Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua bên ngoài, khẽ cười nói: "Em đi siêu thị mua chút do roi sẽ trở về.
Dường như là không ngờ cô sẽ đi siêu thị, đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó căn dặn cô: “Về sớm một chút, hoặc là gửi định vị cho anh, anh tới đón em." “Không cần, em sẽ về ngay tôi, anh đợi em là được."
Sau khi cúp điện thoại xong, Dạ Mạc Thầm ngây ngần nhìn điện thoại.