CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Túc không nghĩ đến phản ứng của cô ấy lại lớn như vậy, cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy, tại sao lại cảm thấy cậu ta tìm cô để ngăn cản?

Hay là, những lời cậu ta nói trước đây vô tình làm tổn thương cô ấy, khiến cô ấy đề phòng cho nên bây giờ dù cậu ta nói gì, cô cũng sẽ nghi ngờ cậu ta?

Nghĩ đến đây, Tiêu Túc chỉ có thể mỉm cười để làm cho mình trông bớt đáng sợ hơn.

Không cười không sao, cậu ta nở một nụ cười, vết sẹo trên mặt liền trở nên vô cùng gớm ghiếc, lông mày Tiểu Nhan nhảy dựng lên, khóe miệng giật giật: "Anh, anh muốn làm gì?”

Tiêu Túc nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ kinh hãi vừa rồi không có, sửng sốt một hồi bồng nghĩ tới cái gì, liền vươn tay sờ vết sẹo trên mặt: “Dọa cô hả?"

Cậu ta nói xong liên híp mắt cười, ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã.

“Xin lỗi.”

Cậu ta biết vết sẹo trên mặt mình vô cùng đáng sợ, cười lên còn đáng sợ hơn, ngày thường tự biết mình nên luôn cố gắng không đem mặt nhằm vào người khác, nhưng không ngờ hôm nay... cậu ta lại quên mất.

Vừa rồi Tiểu Nhan ngoài ý muốn sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của cậu ta, nhất thời trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.

Một người bị thương thành thế này, cô còn thể hiện cảm xúc ra ngoài, đây không phải là chọc vào vết thương của người ta sao!

“Ừm... Tôi không phải bị anh dọa sợ, đừng hiểu lầm.” Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Tôi chỉ sợ anh ngăn cản việc tôi mang Đậu Nhỏ đi tìm Mộc Tử thôi chứ không có ý gì khác...

Nghe vậy, Tiêu Túc ngẩng đầu lên, Tiểu Nhan lại nhìn thấy vết sẹo kinh khủng đó.

Thật sự rất đáng sợ, vết thương ở trên mặt nhìn đã thấy đau.

“Đừng lo lắng, suy nghĩ của tôi cũng giống cô. Tôi đã lâu không gặp Dạ Mạc Thâm.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan có lẽ đã hiểu ý của cậu ta, cô ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn đi cùng chúng tôi?”

Tiêu Túc gật đầu.

Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cởi bỏ phòng bị toàn thân: “Sao không nói sớm, nói thẳng anh muốn đi cùng chúng tôi, lời mở đầu dài như vậy, tôi còn tưởng anh muốn ngăn cản tôi nữa chứ!"

Tiểu Nhan nói xong còn oán trách nhìn cậu ta một cái, vừa rồi thật sự dọa cô sợ chết khiếp.

Tiêu Túc sờ mũi, cảm thấy mình vốn đã rất thẳng thắn, không nghĩ tới vẫn là khéo léo quá sao? Sau này, nếu muốn nói gì với cô ấy, cậu ta sẽ trực tiếp hơn.

Đang suy nghĩ miên man, Tiểu Nhan cầm thẻ căn cước trên bàn lên: “Anh muốn tôi mua vé máy bay cho anh luôn đúng không?”

“Ừ, cùng chuyến bay với cô, tôi sẽ trả gấp đôi tiền vé máy bay cho cô.

Tiểu Nhan cầm thẻ căn cước và suy nghĩ một lúc: “Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ mua về cho anh, vậy làm sao tôi trả lại thẻ căn cước cho anh?”

“Vài ngày sau, chúng ta trao đổi số điện thoại di động đi, lúc đó cô gửi thông tin chuyến bay đến điện thoại di động của tôi. Khi gặp mặt, cô có thể trả lại thẻ căn cước cho tôi.”

Tiểu Nhan gật đầu: “Được, không có vấn đề.

Đạt được mục đích, Tiêu Túc không ở lại nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng cậu ta, nhớ đến vẻ mặt kinh hoàng của cô khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu ta liền muốn gọi một tiếng, nhưng cô lại không biết nói gì.

Đi ra.

Quên đi, người ta đã bị thương thành như vậy, nếu cô còn nói gì nữa, không phải càng khiến cậu ta buồn hơn sao?

Cho nên cuối cùng Tiểu Nhan không nói gì nữa, Tiêu Túc nhanh chóng rời khỏi công ty.

Sau đó, Tiểu Nhan mua thêm một vé máy bay rồi gửi thông tin chuyến bay cho cậu ta.

Trong nháy mắt, thời gian đã đến.

Tiểu Nhan mua chuyến bay rạng sáng, bởi vì cô phải đi làm trong ngày, Đậu Nhỏ phải trở lại nhà chú cậu bé để ăn tối, vì vậy chuyến bay ban ngày rất dễ bị phát hiện.

Cho nên cô liền mua vé rạng sáng, chờ đến thời gian liền cùng Đậu Nhỏ, một người đeo ba lỗ một người đẩy vali, bắt xe ra sân bay.

Sân bay ban đêm đèn đóm sáng choang, tấp nập người ra vào. Cả Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ đều quấn chặt bản thân, đội mũ, đeo kính râm và quàng khăn. May thay bây giờ là mùa đông, quần như thế này còn có công dụng giữ ẩm, chứ nếu là mùa hè, sẽ khiến hai người chết vì ngộp thở.

"Đậu Nhỏ." Tiểu Nhan duỗi ngón tay ra chọc vào vai anh chàng nhỏ nhắn: “Mau nhìn xung quanh xem thử trợ lý của ba cháu đã đến chưa? Đậu Nhỏ: ".Dì Tiểu Nhan, dì quấn con chặt quá, không hoạt động được!"

Tiểu Nhan: "…..

"Nói bậy bạ gì đó, vì sợ cháu bị cảm lạnh nên dì mới giúp cháu mặc thêm quần áo. Cháu có biết cái nơi ma quái mà mẹ cháu ở bây giờ lạnh đến mức nào không? Nếu cháu không mặc đủ sẽ bị chết cóng khi xuống máy bay đấy."

“Nhưng mà rõ ràng chúng ta có thể để quần áo vào vali, trước khi xuống máy bay thì lấy ra mặc. Tại sao chúng ta cần phải mặc bây giờ? Dì Tiểu Nhan đúng là hài hước, chính dì muốn mặc, còn kéo theo Đậu Nhỏ, rất sợ mất thể diện một mình!”

Tiểu Nhan: “Ha hả, cháu mà châm chọc dì nữa có tin hay không bây giờ dì liền vứt cháu ở đây?”

“Hừ! Vứt thì vứt đi. Cháu sẽ tự mình đi tìm trợ lý của ba cháu rồi để chủ Tiêu Túc đưa con lên máy bay. “Được, vậy cháu đi đi, dù sao vé cũng ở trong

tay dì, cháu cứ đi theo chủ Tiêu Túc của cháu đi,

đến lúc đó dì sẽ chọn một vị trí thật xa cho cháu."

"Dì Tiểu Nhan xấu lắm, cháu muốn nói với cậu.” Vừa nhắc đến Hàn Thanh, Tiểu Nhan lập tức thay đổi sắc mặt, nịnh nọt bước tới: “Đừng, vừa rồi là dì Tiểu Nhan nói bậy, dì nhất định sẽ mang theo cháu bên người, tuyệt đối không để cháu rời dì Tiểu Nhan nửa bước. Ngoan, chúng ta là bí mật xuất hành, không thể để người khác biết, mặc như thế này sẽ khiến người khác không thể nhận ra.”

Đậu Nhỏ không muốn nói chuyện.

Bọn họ một lớn một nhỏ, ăn mặc như ma đi lang thang khắp sân bay, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của người khác, nếu ở sân bay tại mắt của cậu, bọn họ đã sớm bị phát hiện.

lên.

Cả hai đang nói chuyện, mắt Đậu Nhỏ sáng

“Cháu nhìn thấy chú Tiêu Túc.”

Tiểu Nhan nghe thế liền nhanh chóng nhìn quanh: “Ở đâu? Ở đâu? Sao dì không thấy?”

Đậu Nhỏ ngước nhìn dì Tiểu Nhan, ân cần nhắc nhở: “Dì Tiểu Nhan, dì cởi mũ ra liền thấy được chủ Tiêu Túc.

Vành mũ lưỡi trai của Tiểu Nhan được đè xuống rất thấp, khi nhìn xung quanh, cô ấy không thể nhìn chỗ cao, chỉ nhìn chỗ thấp.

Bị Đậu Nhỏ nhắc nhở, cô nhận ra mình quá căng thẳng nên nhanh chóng cởi mũ, nhìn thấy Tiêu Túc ở cách đó không xa đang đi tới đây.

Nhìn thấy dì Tiểu Nhan như vậy, Đậu Nhỏ không nhịn được cong môi, ghép dì Tiểu Nhan ngốc nghếch như vậy với chủ của mình có phải

co-vo-danh-trao-905-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi