*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa dứt lời, Tiêu Túc vô cùng biết cách tùy cơ ứng biến nên cúi người xuống và đặt Đậu Nhỏ trên sàn, thì thầm: “Đậu Nhỏ ngoan nhé, hãy đến chỗ của ba con đi.” Nói xong, dường như cậu ta nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Dạ Mạc Thâm. "Cậu Dạ, cơ thể của anh không có chuyện gì sao? Vừa rồi anh đã bị ngất đi, lúc tỉnh lại thì không có tình trạng gì khác đúng không ạ? Hay là...tôi đi gọi bác sĩ qua đây xem thử một chút coi sao?”
Dạ Mạc Thâm nhếch đôi môi mỏng lên, bản thân anh ngoại trừ lúc ban nãy khi định đứng dậy thì đầu truyền đến cơn đau nhói ra, thì không có tình trạng nào khác, bởi vì có lẽ là đã đoán ra được nguyên nhân xảy ra hậu quả đó, cho nên Dạ Mạc Thâm cảm thấy chắc là bản thân đã bị kích thích đại não, trí nhớ gần như là muốn phá vỡ đường phong ấn, thế nên mới dẫn đến việc phát sinh tình huống đó.
Nếu chỉ có vỏn vẹn như vậy, thì anh có vấn đề gì cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm lạnh giọng nói: "Không cần đâu, bây giờ sẽ quay trở về ngay.
Nói xong, anh cúi đầu đầu xuống nhìn Đậu Nhỏ đang không muốn đi tới một cái, ánh mắt dịu đi, giọng điệu cũng thấp hơn vài phần.
“Đến đây, ba đưa con về nhà."
Đậu Nhỏ: …………
Cậu bé bĩu môi, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng dường như cậu bé đã bị lời nói vừa rồi của ba làm cho ngây ngốc, cậu cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đã bị lấm bẩn vài chỗ rồi, nhưng rồi cơ thể cậu lại phản bôi suy nghĩ mà cất bước về phía Dạ Mạc Thâm.
Khi cậu bé tiến về phía trước, Dạ Mạc Thâm đã giơ tay và đỡ lấy cậu bé, Đậu Nhỏ “hừm” một tiếng và quay đầu đi sang chỗ khác.
“Ba xấu xa, con không thèm đi theo ba đâu, con chỉ muốn gặp mẹ mà thôi."
Tiêu Túc nhìn thấy cảnh này mà trong lòng bất lực chỉ có thể lắc lắc đầu.
Con trai của Dạ Mạc Thâm, cũng kiêu ngạo
quá đi mất.
"Um."
Dạ Mạc Thâm hoàn toàn không để tâm đến những gì Đậu Nhỏ nói, dù sao thì chỉ cần cậu bé ngoan ngoãn ở trong vòng tay của anh là đủ rồi, con trai của mình chạy vào vòng tay của một người đàn ông khác, mặc dù người đó là trợ lý của anh, thì cũng tuyệt đối không được.
Nghĩ đến việc đó, Dạ Mạc Thâm không chú ý đã vô tình ngước mắt lên lườm Tiêu Túc một cái.
Khi Tiêu Túc chuẩn bị rời đi cùng Diệp Mặc Thâm, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt xa xôi đang dán lên trên khuôn mặt của mình, thân thể của cậu ta ngay lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó tầm mắt kia đã di chuyển đi.
rồi.
Bởi vì Dạ Mạc Thâm đã ôm Đậu Nhỏ đi mất
Tiêu Túc đi theo phía sau hai người họ, cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Mặc dù cậu ta có chút lo lắng cho cơ thể của cậu Dạ, nhưng theo điệu bộ của anh thì xem ra thì phải không có vấn đề gì mới đúng.
Hơn nữa, việc lo lắng cho Dạ Mạc Thâm như thế này, vẫn nên đợi đến khi gặp mợ hai rồi hằng nói vậy, chung quy thì so ra Hàn Mộc Tử mới là người đang lo lắng nhất mà
Phòng khách nhất thời rơi vào sự im lặng kỳ lạ, không một ai lên tiếng.
Uất Trì Kim hoàn toàn không thể lường trước được việc trí nhớ của Dạ Mạc Thâm vậy mà lại bị kích thích rồi, bây giờ trong đầu của ông ta chỉ nghĩ đến chuyện là nếu như Dạ Mạc Thâm nhớ ra tất cả mọi chuyện, rồi lại hận những việc do người làm ông ngoại như mình đã gây ra thì phải phải làm sao đây? Đến lúc đó đứa cháu ngoại mà ông vốn không dễ dàng gì nhận lại được sẽ không thể dung thứ cho ông ta, không phải là sẽ bỏ rơi ông ta như thế này mà ra đi sao?
Vậy đến lúc đó gia sản mà ông ta để lại sẽ cho ai hưởng cơ chứ?
Uất Trì Kim liếc nhìn Tống An một cái, bà ấy đang ngồi với vẻ mặt khá uể oải, bộ dạng rất thời ơ, không thèm để ý đến mọi việc.
Nếu như ông lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Tổng An, có lẽ con bé này còn không thèm chớp mắt đã đem hết tất cả mọi thứ đi quyên góp.
Tùy rằng khi đem đi quyền góp có thể làm việc thiện nhưng đó cũng là tâm huyết cả đời của ông ta mà.
Sau khi Uất Trì Kim tìm thấy Dạ Mạc Thâm thì đã dự định hết tất cả mọi việc rồi, để anh đính hôn với nhà họ Đoạn Mộc, sau khi ông ta chết sẽ quyên góp một phần tài sản để làm từ thiện, phần còn đều là của Dạ Mạc Thâm hết.
Nhưng nếu như Dạ Mạc Thâm phục hồi trí nhớ, thì e rằng...
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Uất Trì Kim nặng nề mà thở dài một hơi,
Nếu ông ta sớm biết rằng không có ai muốn thừa kế gia sản của mình, thì chắc có lẽ ông ta đã không nỗ lực làm việc đến như vậy rồi.
Vu Ba nhìn thấy mọi người đều im lặng, ngồi đó cũng khó xử, cảm thấy như bị bỏ chân buộc tay, ông ta nhìn Uất Trì Kim một cái, rồi sau đó ánh mắt di chuyển đi chỗ khác.
“Cô An, vậy cơ thể của cậu Thâm không có xảy ra vấn đề gì hết đúng không ạ? Chúng ta có cần đến bệnh viện thăm hỏi một chút không?”
Nghe thấy thế, Tống An uể oải đáp lại một câu
"Không cần đầu, nó chỉ nhất thời bị kích thích rồi ngất đi mà thôi, không có trở ngại gì lớn. Lần trước khi gặp vụ tai nạn hàng không nó cũng đã may mắn sống sót được, có thể thấy nó là người gặp tai họa không chết thì sau này sẽ được hưởng phúc thôi, Vụ Ba đừng lo lắng về việc đó nữa.”
Nghe thấy Dạ Mạc Thâm không sao, trong lòng Vu Ba mới nhẹ nhõm gật gật đầu.
Uất Trì Kim lại đột nhiên nhướng mắt lên. “Anh cứ yên tâm đi, Vu Ba, anh đi cùng tôi đến bệnh viện một chuyến nào."
“Này, ông già thổi kia, ông đừng có mà được đẳng chân lần đăng đầu nhé, không thấy cả nhóm người chúng tôi đang tụ họp ở đây, là vì không muốn quấy rầy Dạ Mạc Thâm nghỉ ngơi hay sao, mấy người già cả xương cốt yếu đuổi rồi, nửa đêm nửa hôm lại đi tới bệnh viện là để giày vò người ta hay sao hả?” Tống An cười chế nhạo một tiếng: “Tôi là người đầu tiên không đồng ý đấy.”
Cuối cùng Uất Trì Kim cũng không thể nhịn được liền chau mày nói với con gái của ông ta: “An à, Thâm là cháu ngoại của ba, một người làm ông ngoại như ba đi đến bệnh viện thăm hỏi nó một chút không được à? Hơn nữa con xem xem mình đang nói những lời gì đây nè, đi sẽ dày vò nó là ý gì vậy hả?”
"Chẳng lẽ không phải sao?” Tống An liếc nhìn ông ta một cái, trong ánh mắt đó tràn đầy vẻ châm chọc: “Sau khi ông cứu người ta xong, liền lợi dụng lúc người ta mất trí nhớ để đưa về nhà, đổi họ đổi tên của người ta, xóa sạch hết tất cả mọi chuyện trước đây của người ta. Nói cho dễ nghe, thì ông là vì muốn tốt cho nó, nhưng thực tế là do ông ích kỷ, sợ rằng sau khi ông chết sẽ không có ai thừa kế tài sản đứng tên mình. Nếu như mà ông bằng lòng giao gia sản cho nó, thì người làm dì như tôi cũng không nói được gì, nhưng nếu như ông thực lòng muốn tốt cho nó, thì không nên làm ra loại chuyện như thế này. Chuyện giữa Mộc Tử và nó đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cô ấy còn đang mang thai, khi còn trẻ ông đã hại chết chị gái tôi, bây giờ lại còn muốn tiếp tục hại cháu trai của mình nữa sao? Chẳng lẽ lại muốn làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh thêm một lần nữa, thì lúc đó ông mới sáng mắt ra hay sao? "
Khi nghe được câu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Uất Trì Kim ngay lập tức bị ngẩn người, như thể bị đánh một đòn cảnh tỉnh vậy.
Ông ta nhìn Tống An, cảm xúc bắt đầu bị kích động, vì thế nên khóe miệng cũng bất giác run lên.
Tống An thật sự là không giữ lại một chút thể diện hay tình cảm nào, tiếp tục châm chọc ông ta: “Bây giờ ở trước mặt ông chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc là ông ngầm thừa nhận tất cả mọi chuyện, có lẽ sau này Dạ Mạc Thâm vẫn bằng lòng gọi ông một tiếng ông ngoại, ông vẫn có thể trơ mặt ra không biết xấu hổ như ngày hôm nay đến ăn chực bữa cơm. Hoặc là ông tiếp tục với cái cách suy nghĩ ích kỷ đó của mình, nhưng ông nhất định sẽ không thể thực hiện được đầu, hơn nữa...đến cuối cùng ông có thể sẽ rơi vào kết cục chẳng còn gì trong tay nữa."
Vu Ba ở bên cạnh nghe thấy thế mà mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, sau nhiều năm không gặp cô An, miệng lưỡi đã sắc bén hơn rất nhiều, thêm vào đó còn ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói ra tất cả, thật sự là không giữ một chút mặt mũi nào cho ông cụ cả.
Tiểu Nhan thì liền bị kinh ngạc đến ngẩn người, cô ấy không ngờ rằng dì của Dạ Mạc Thâm lại hung dữ đến như vậy, bởi vì chỉ cần nghĩ đến