CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vu Ba suy nghĩ một lát, có vẻ như sự ngăn cản của ông cụ không làm cho hai người lay động, ngược lại còn làm cho hai người kiên định hơn nữa.

Trên thế giới này, chắc hẳn không có gì là tình cờ, chỉ có những điều tất yếu.

Nếu không thì, sau khi cậu chủ Thâm mất trí nhớ, làm sao lại một lần nữa yêu lại mợ chủ nhỏ? Hơn nữa còn không lay động?

"Nói cũng đúng, vậy thì ý của ông chủ là… sau này sẽ không ép cậu chủ Thâm đính hôn cùng cô Đoan Mộc nữa?"

Lời nói này, Uất Trì Kim lập tức không hài lòng mà đứng lên: "Cái gì mà tôi ép hai đứa nó đỉnh hôn? Vu Ba, ông nghe lại xem ông nói gì thế hả? Hơn nữa, tình hình bây giờ con bé Tiểu Tuyết, chắc không thể đính hôn cùng Thâm được nữa.

Nói đến tình hình của Đoan Mộc Tuyết, Vu Ba có chút thương tiếc: "Đáng tiếc cho một cô gái tốt như vậy, sao lại làm ra chuyện như vậy cơ chứ?"

Hai người cùng thở dài một tiếng. Nhưng mà rất nhanh, Uất Trì Kim lại nhớ đến chuyện quan trọng.

Bây giờ ông cụ là người đã có chất ngoại, phải đi thăm chất ngoại của mình mới được.

Rất nhanh Uất Trì Kim đã bảo Vu Ba dìu ra khỏi phòng, nhưng lúc này trong phòng khách lại trống không, không có một ai ở đó cả.

Làm cho Uất Trì Kim có cảm giác không biết đã có chuyện gì xảy ra, dường như mọi thứ đều do ông cụ tưởng tượng ra.

Đúng lúc này, Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan cùng nhau mở cửa quay lại.

Lúc vào cửa liền chạm vào ánh mắt của Uất

Trì Kim.

Hàn Mộc Tử sửng sốt một lát, sau đó cười nói: "Ông ngoại, ông tỉnh rồi, cảm thấy thế nào ạ? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Câu ông ngoại kia làm cho Uất Trì Kim không thoải mái, nhưng suy nghĩ lại sau này cô sẽ đến với Dạ Mạc Thâm, gọi mình là ông ngoại, thực sự là cũng không có gì không đúng cả.

Nhưng mà trong lòng ông cụ vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, cảm thấy rất không quen.

Uất Trì kim khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của cô, nhưng mà hỏi lại: "Mấy đứa đi ra ngoài làm gì đấy?"

Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan liếc nhau, sau đó giải thích: "Bọn cháu đưa dì ra xe, đi ấy đi về khách sạn trước rồi."

Uất Trì Kim lập tức nhíu mày: "An về khách

sạn rồi?"

"Vâng ạ."

Vốn dĩ Uất Trì Kim còn định đêm nay ở lại đây lâu một chút để xem chất ngoại của mình, nhưng mà bây giờ xem ra... ông cụ chắc cũng không thể cứ như vậy được.

Nếu không con gái bảo bối của ông cụ sẽ lại quở trách ông.

Nghĩ đến đây, Uất Trì Kim liền họ nhẹ một tiếng: "Vừa nãy.."

"Ông ngoại, đêm nay cũng không sớm nữa rồi, nếu không thì mọi người ở lại đây đi? Bởi vì cơm cũng chưa ăn no, nên cháu định nấu chút mỳ tụ họp, ông ngoại cảm thấy thế nào?"

Cô là đang mời mình ở lại hay sao?

Uất Trì Kim lập tức ngạo kiều, hừ lạnh: "Nấu mỳ ăn tụ họp? Mấy đứa cử tự tụ họp đi, tôi và Vu Ba về trước."

Ồ? Quả nhiên bị Tống An nói trúng rồi, Uất Trì Kim thực sự sẽ không ở lại qua đêm.

Cũng tốt, cô cũng cảm thấy giờ mà nấu mỳ thì cũng không tốt lắm, nhưng mà Uất Trì Kim không ở lại thì khác rồi.

"Vậy thì cháu và Tiểu Nhan tiễn ông ra cửa nhé."

Uất Trì Kim: "..."

Không ngờ rằng cô không thèm nói thêm một câu giữ lại nữa, Uất Trì Kim tức giận mà trợn tròn mắt, nhưng nếu như phải rời khỏi dù sao cũng là tự mình nói ra, giờ mà lật lọng thì cũng không tốt låm.

Vì thế ông chống cây gậy, cáu kỉnh mà đi lên phía trước, Vu Ba nhanh chóng đuổi theo.

Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan đưa họ xuống tầng. Uất Trì Kim và Vu Ba là lái xe đến, người tài xế

đã đợi ở đây cũng rất lâu rồi, vẫn luôn ngồi trong xe đợi. Vu Ba tiến lên gõ vào cửa kính, tài xế liền tỉnh lại, đại khái là ngủ dậy có chút mơ hồ, tài xế đưa tay xoa xoa mặt cho mình tỉnh lại, sau đó mới mở cửa xe ra, khúm na khúm núm mà nói: "Ông chủ, quản gia Vu.

Nói xong, ông ấy thuận tay mở cửa xe phía

sau ra.

Uất Trì Kim quay đầu nhìn Hàn Mộc Tử một cái, lúc Hàn Mộc Tử chạm phải ánh mắt của ông cụ, lập tức lộ ra khuôn mặt vui vẻ.

"Ông ngoại, chú Vu, vậy hai người đi đường

cẩn thận nhé."

Lại có thể không có một câu giữ lại, xem ra là quyết tâm đuổi ông đi rồi.

Uất Trì Kim thu hồi ánh mắt, không thèm nói với Hàn Mộc Tử một câu nào, liền trực tiếp ngồi vào phía sau.

Ngược lại Vu Ba tươi cười, giọng nói ôn tồn mà nói với Hàn Mộc Tử: "Mợ chủ nhỏ, chúng tôi về trước đây, bên ngoài đã tối rồi, trời cũng lạnh, cô đi lên tầng đi."

"Cảm ơn chú Vu quan tâm, cháu nhìn mọi người rời đi đã, liền quay về."

"Được."

Vu Ba cũng đi theo vào trong xe, đóng cửa xe lại, xe dần dần rời khỏi chỗ đỗ xe.

Sau khi xe rời đi không xa, Uất Trì Kim nhìn vào hình bóng Hàn Mộc Tử qua kính chiếu hậu, bất mãn mà hừ lạnh một tiếng: "Còn gọi ông ngoại ông ngoại thân thiết như vậy, vừa nghe thấy tôi nói đi, liền vội vàng vội và mà đưa tôi xuống."

Vu Ba ngồi bên cạnh nghe thấy thế, liền hiểu rõ Uất Trì Kim đang oán giận, nhịn không được mà hỏi một câu: "Ý của ông chủ là, muốn ở lại sao?"

Uất Trì Kim lập tức nói: "Ai nói thế?"

"Ách.." Vu Ba xấu hổ cười nói: "Vừa nãy nghe thấy ông chủ nói như vậy, tôi còn tưởng ông chủ muốn ở lại cơ." "Cho dù là tôi muốn ở lại đi nữa cũng chỉ vì được nhìn chất ngoại thêm một chức mà thôi, kết quả thì sao? Không những không gặp được chất ngoại, lại còn bị đuổi ra ngoài."

“Ông chủ, không thể nói như thế được, vừa nãy mợ chủ nhỏ đã nói trước mặt chúng ta, bảo là đã thu dọn phòng cho chúng ta rồi, muốn chúng ta ở lại ăn cơm, nhưng mà... là ông chủ tự mình nói không đồng ý còn gì."

"Ý của ông là sao hả?" Uất Trì Kim giống như bị dẫm lên chân, cao giọng nói: "Tôi nói không đồng ý thì cô ta không thể nói thêm vài câu giữ tôi lại hả?"

Vu Ba: "..."

Trong xe yên lặng trong một lát, Vu Ba chỉ có thể nói thay cho Hàn Mộc Tử: "Ông chủ, tôi tin là mợ chủ nhỏ không phải không muốn ông ở lại, mà là bởi vì ông chủ là bề trên của cô ấy, ông chủ nói không được, chắc chắn cô ấy sẽ theo ý cửa ông chủ, cũng là sợ cứ ép ông chủ ở lại ông sẽ không vui."

thở.

Nói xong, trong lòng Vu Ba bất đắc dĩ mà than

Từ lúc nào ông cụ lại biến thành ngạo kiều như vậy? Muốn ở lại thì thôi đi, còn phải để cho người khác xin ông ở lại nữa làm gì?

"Ông đang nói đỡ cho cô ta hay sao?"

Vu Ba: "Không có, tôi không phải " "Vậy thì đừng có nói nữa!"

Không còn cách nào khác, Vu Ba chỉ có thể ngậm miệng lại, không thèm nói nữa.

Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan đang trên đường trở về, Tiểu Nhan nhịn hồi lâu mới nói: "Sao tớ lại cảm thấy, ông ngoại của cậu Thâm không muốn đi lắm nhỉ?"

"Không phải chứ?" Biểu cảm của Hàn Mộc Tử có chút kinh ngạc: "Dì đã nói là ông ấy sẽ không ở lại đâu, hơn nữa vừa nãy ông ấy nghe thấy tớ muốn nấu mỳ tụ họp, rõ ràng biểu cảm rất chán ghét."

Tiểu Nhan sờ sờ mũi của mình: "Chẳng lẽ là tớ cảm giác sai hay sao?"

Sau khi hai người quay về, Hàn Mộc Tử chuẩn bị đi vào bếp nấu mỳ, Tiểu Nhan bảo để cô ấy làm cho, cô ấy muốn thể hiện tay nghề nấu nướng của cô ấy, vì vậy Hàn Mộc Tử không có ngăn lại, để cô

ấy làm.

Hàn Mộc Tử thu lại hết mấy nguyên liệu mà trước đây cô không thể ăn lại được.

Nói thật thì hôn nay xuất viện, cô còn muốn ăn lẩu. Nhưng mà không ngờ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ thực sự không còn chút tâm tình nào để ăn nữa.

co-vo-danh-trao-926-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi