*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Đêm đã khuya, Đậu Nhỏ lại bưng cốc nước ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà uống nước trong cốc, chậm rì rì uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Nói cậu bé khát, nhưng mà thái độ uống nước này và động tác lại không giống như đang khát một chút nào.
Nói cậu bé không khát, cậu lại chầm chậm uống hết nước trong cốc.
Trong phòng bếp an tĩnh, ba người đều rất ăn ý mà không ai nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng Đậu Nhỏ uống nước.
Sau một lúc lâu Đậu Nhỏ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng ngây thơ mà nhìn đôi mắt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, tò mò mà hỏi: "ba, không phải là ba khát nước sao? Sao lại không uống vậy?"
Hàn Mặc Tử: "...
Không chờ Dạ Mộc Thâm mở miệng nói, Hàn
Mộc Tử đã lên tiếng: "ba con vừa mới uống một cốc rồi, vì vậy phải đợi lát nữa uống tiếp, nếu như một lần uống liền hai cốc thì sẽ bị trướng bụng."
Nghe lời này, trên mặt Đậu Nhỏ lộ ra vẻ hóa ra là như thế, không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngoan ngoãn mà uống hết sạch cốc nước.
Nhìn thấy cốc trong tay cậu bé đã thấy đáy, Dạ Mạc Thâm nhếch miệng, vừa muốn nói gì đó, Đậu Nhỏ đã đưa chiếc cốc ra.
"Mẹ, con muốn uống một cốc nữa."
Dạ Mạc Thâm: "..."
Anh nhíu mắt, nhìn chằm chằm vào Đậu Nhỏ, không biết vì sao vẫn luôn cảm giác đứa nhóc này đang cố tình.
Nếu không, làm sao mà sau khi anh đi ra khỏi phòng, Đậu Nhỏ liền tỉnh dậy, sau đó tìm vào phòng bếp, bây giờ còn cậy vào việc uống nước mà không chịu đi.
Hàn Mộc Tử lại không hề nghi ngờ Đậu Nhỏ, nghe thấy cậu bé nói muốn thêm cốc nữa, vì vậy gật đầu cầm lấy cốc định đi rót cho Đậu Nhỏ thêm một cốc nữa.
Nhưng lúc này Dạ Mạc Thâm lại lên tiếng. "Buổi tối uống nhiều nước không tốt, một cốc được rồi, về ngủ đi."
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử liền dừng lại, ánh mắt nhìn sang phía Dạ Mạc Thâm, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, ánh mắt của anh dời từ trên người cô sang người Đậu Nhỏ.
Đậu Nhỏ bày vẻ mặt đơn thuần.
"Nhưng mà Đậu Nhỏ vẫn cảm thấy khát nước, hơn nữa vừa nãy không phải là mẹ nói, ba muốn đợi thêm một lát rồi uống nước thêm sao? Một lần không được uống quá nhiều nước ạ? Vậy thì Đậu Nhỏ ở lại đợi với ba vậy ~"
Dạ Mạc Thâm:
Mặc dù chỉ mới nhận đứa con này, anh thực sự vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng bây giờ, Dạ Mạc Thầm thực sự rất muốn xách nó lên ném vào phòng thì làm sao bây giờ? Mặc dù biểu cảm của cậu bé vô cùng đơn thuần, nhưng mà lần giằng co trong phòng cùng với lực nhìn được bộ dạng thay đổi rất lớn của Đậu Nhỏ khi trước mặt Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm đều đã được nhìn thấy.
Do đó, bây giờ nói cậu nhóc không cố tình qua đây để phá hoại, Dạ Mạc Thâm thực sự là không tin.
Nghĩ đến đây, khỏe môi Dạ Mạc Thầm hơi nhếch lên, đi qua đè lấy đầu Đậu Nhỏ: "Trời lạnh, quay về phòng ngủ đi, lát nữa ba đưa nước qua cho con.
"Hừ, con không muốn." Đậu Nhỏ không hề
khách khí mà vùng ra khỏi bàn tay to lớn của anh đang đặt sau đầu cậu bé, bắt đầu làm nũng: mẹ, con muốn ở đây đợi cơ, được không ạ?"
Đối với yêu cầu của con trai mình đề ra, tri những chuyện trước đây cô không thể đồng ý được, Hàn Mộc Tử căn bản đều đồng ý với yêu
cầu của cậu bé.
Bởi vì Đậu Nhỏ đặc biệt hiểu chuyện, từ trước đến giờ chưa bao giờ đưa ra yêu cầu quá đáng với cô cả, nếu như cậu bé đề cập đến, trừ những chuyện không thể đồng ý được, nếu không thì Hàn Mộc Tử đều sẽ thỏa mãn cậu bé.
Vì vậy yêu cầu nhỏ nhoi thế này, Hàn Mộc Tử làm sao mà từ chối được chứ? Nhìn thấy ánh mắt đặc biệt chờ mong của con trai mình, Hàn Mộc Tử mỉm cười mà đồng ý một tiếng.
Sau khi cô đồng ý, Dạ Mạc Thâm lại nhíu mày chặt hơn, đôi môi thẳng thành một đường thẳng, mím chặt.
Xem ra tên nhóc này là mưu đồ muốn ở lại
đây.
"Cảm ơn mẹ. Yêu mẹ nhất!" Đậu Nhỏ thấy Hàn Mộc Tử đồng ý, còn hướng cô thơm gió một cái. Rốt cuộc Dạ Mạc Thâm cũng cảm nhận được
uy hiếp đến từ Đậu Nhỏ.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Dạ Mạc Thâm.
"Anh đi ngủ trước đi, đợi lát nó uống xong rồi, em qua nó về phòng.
Ba người cứ giang có ở đây cũng quá xấu hổ đi, đặc biệt là nhớ lại việc lúc này cô làm với Dạ Mạc Thâm trong bóng tối, ánh mắt của Đậu Nhỏ vừa đen lại vừa sáng, mặc dù cậu bé vẫn là một đứa trẻ, nhưng Hàn Mộc Tử vẫn cảm thấy hình như cái gì cậu bé cũng biết hết.
"Ba, ba nghe thấy rồi chưa? Ba đi ngủ trước đi, lát nữa mẹ đưa con về sau ~H
À.
Dạ Mạc Thâm vừa nhếch môi, ánh mắt vừa hiện lên một ánh sáng không muốn ai biết, sau đó anh bước chân đến ngồi xuống bên cạnh Đậu Nhỏ.
"Gấp cái gì? Ba còn một cốc nước chưa uống xong mà."
Anh ngồi xuống, cố tình ngồi kề gần bên Đậu Nhỏ, giọng nói rất thấp.
"Không về?"
Đậu Nhỏ không thèm nhìn anh một cái, giống như căn bản không hề nghe thấy lời anh nói, mà ngửa đầu nhìn Hàn Mặc Tử.
"Mẹ, ngủ với ba con có chút lạnh, con có thể qua ngủ với mẹ không?"
Nghe lời này, đôi mắt Dạ Mạc Thâm trầm xuống, phút chốc liền nheo mắt lại.
Hàn Mộc Tử có chút kinh ngạc: "Lạnh sao?"
Cô nhìn về hướng Dạ Mạc Thâm: "Có chuyện gì vậy?" "Lạnh sao?" Dạ Mạc Thâm nhìn về hướng đứa
con thân yêu của mình: "Vậy lát nữa quay về, ba
ôm con ngủ nhé."
Lúc này Hàn Mộc Tử mới yên tâm, gật đầu: "Ba nói đúng đấy, lát nữa sau khi quay về để ba ôm con ngủ nhé."
Trước đây hai ba con chưa từng gặp mặt nhau, quá khứ cũng rất xa lạ, hơn nữa Đậu Nhỏ đối với ba của cậu bé có rất nhiều thành kiến, nếu như có thể lợi dụng thời điểm Dạ Mạc Thâm còn chưa hồi phục được trí nhớ mà để cho hai ba con ở với nhau, ban đêm ngủ cùng nhau thì có thể bồi dưỡng được tình cảm ba con hai người.
Như thế đúng là không tồi.
Nghĩ đến đây, thậm chí đôi mắt Hàn Mộc Tử còn lộ ra ý cười.
Đậu Nhỏ: "..."
Ba ôm bé ngủ sao?
Vừa tưởng tượng đến quang cảnh đó thôi, Đậu Nhỏ cảm thấy vô cùng ghét bỏ, cái mũi nhỏ và đôi lông mày đều nhíu lại.
"Sao nào, ghét bỏ ba con sao?" Dạ Mạc Thâm
nhướn mày.
Nghe thấy lời này, Hàn Mộc Tử lại nghĩ đến chuyện ở trong phòng kla, cậu nhóc đánh một cái lên mặt Dạ Mạc Thâm, hỏi anh ai là con hoang.
Con hoang...
Lúc đó khi Dạ Mạc Thâm nói những lời này. Cũng không phải là chuyện tốt gì.
Năm đó Hàn Mộc Tử bị những lời nói ác độc của anh làm tổn thương rất nhiều lần, trước đây Dạ Mạc Thâm còn ngạo kiều hơn so với tưởng tượng của mình.
Mình là người lớn, có thể không quan tâm chuyện này.
Nhưng một đứa trẻ thì sao? Cậu bé sẽ ra sao? Sau này sẽ đối xử với ba ruột mình như thế nào cơ chú?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Mộc Tử không nhịn được mà lo lắng.
"Đậu Nhỏ à, con..."
Đậu Nhỏ rất thông minh, cô còn chưa nói ra, Đậu Nhỏ đã chủ động mở miệng nói.
"Mẹ yên tâm, con sẽ không ghét bỏ ba đâu, vậy nói như vậy cũng tốt, ba, bây giờ chúng ta quay về cùng nhau đi?"
Ảnh mặt Dạ Mạc Thâm lạnh nhạt: "Ngồi thêm lát nữa đi, uống xong nước đã, con vào trước đi."
Đột nhiên Đậu Nhỏ ôm lấy cánh tay anh "Không đâu, con muốn ba bế con về cơ."