CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm không thay đổi đưa tay đè lại cái đầu đang đến gần anh, lạnh giọng nói: "Đi xuống."

Đậu Nhỏ lộ ra biểu cảm vô tội nghi hoặc nói: "Tại sao vậy ba, chẳng lẽ bởi vì mẹ yêu Đậu Nhỏ hơn cho nên ba mới tức giận sao?"

Dạ Mạc Thâm: " "

Đậu Nhỏ tiếp tục bổ một đao: "Hay là mẹ

không nói chuyện với ba cho nên ba mới khó chịu thế?"

Dạ Mạc Thâm: "..."

Đậu Nhỏ cong môi: "Ba không thể nhỏ mọn như vậy được! Bằng không mẹ sẽ càng không thích ba!"

Dạ Mạc Thâm: "..."

Trước đó bởi vì có một đứa con trai mà anh vui mừng, kinh ngạc, sung sướng, các loại cảm xúc khó mà nói rõ tràn ngập trong ngực của anh.

Nhưng bây giờ sau khi nghe được Đậu Nhỏ nói những lời này, Dạ Mạc Thâm thật sự muốn dụi đầu cậu bé xuống bàn làm việc.

Không được, không thể

Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn Đậu Nhỏ một chút, mặc dù bây giờ gương mặt kia rất muốn ăn đòn, thế nhưng đồng thời cũng nhắc nhở đây thật sự là con trai của anh, là con của anh và Hàn Mộc Tử.

Dù sao cũng là con trai ruột của mình.

Nhịn đi.

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm thu hồi ánh mắt đang nhìn Đậu Nhỏ, áp chế lửa giận và tức tối trong lòng xuống. Đậu Nhỏ nói liên tiếp mấy câu kích thích Dạ Mạc Thâm, trơ mắt nhìn biểu cảm và ánh mắt của Dạ Mạc Thâm thay đổi, trong lòng mừng thầm, chỉ cần người ba lưu manh này không chịu nổi kích thích mắng mỏ cậu bé, hoặc là đụng đến cậu một cái, cậu sẽ lập tức tổ khổ cáo trạng với mẹ, sau đó khiến mẹ không cần người ba lưu manh này!

Hừ!!

Thế nhưng, thời điểm Dạ Mạc Thâm nghiêng mắt nhìn qua, ánh mắt chỉ lành lạnh, nhưng lại cất giấu sự kiên nhẫn vô hạn, cuối cùng thu hồi lại.

Sau đó, không xảy ra chuyện gì.

Đậu Nhỏ: "?"

Ửm? Đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ lời cậu bé vừa nói không đủ đâm vào tim sao? Cho nên ba mới không có phản ứng? Thế nhưng vừa rồi rõ ràng cậu nhìn thấy trong mắt ba xuất hiện ánh lửa nha, đó chính là biểu hiện của sự tức giận mà.

Tại sao lại biến mất không thấy rồi?

Chẳng lẽ ba muốn tăng cường độ đâm vào tim thêm mấy lần sao??

Mà Tiêu Túc ở một bên thì đã nghe lọt hết cuộc đối thoại của hai ba con, sau khi nghe xong, cậu ta liền thay đổi suy nghĩ lúc trước.

Lúc trước cậu ta còn cảm thấy cậu Dạ Mạc Thâm ngây thơ, đến cả con trai của mình cũng ghen.

Nhưng bây giờ, cậu ta chỉ cảm thấy cậu Dạ Mạc Thâm thật đáng thương.

Một câu nói kia của Đậu Nhỏ, căn bản chính là đang bóp chẹt trái tim của cậu Dạ Mạc Thậm mà? Tiêu Túc nhớ tới ngày đó ở bệnh viện Đậu Nhỏ hỏi có phải cậu ta thích Tiểu Nhan không, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng.

Một đứa trẻ thông minh như vậy, đến cả tâm tư của cậu ta cũng có thể nhìn ra được, chẳng lẽ vừa rồi những lời kia là cậu bé cố ý nói?

Ngầm lại xác thực là có khả năng, dù sao cũng là con của cậu Dạ Mạc Thâm và mợ chủ, chắc là gen tốt rồi?

Có điều một đứa trẻ mới lớn như thế đã sở hữu trí tuệ kinh người như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy mà chỉ nghe nói, hẳn là Tiêu Túc sẽ không tin tưởng.

Đậu Nhỏ còn ỷ lại trên đùi Dạ Mạc Thâm không muốn xuống dưới, thậm chí trong đầu còn đang suy nghĩ có nên châm chọc ba nữa hay không.

Càng nghĩ, Đậu Nhỏ càng cảm thấy hay là quên đi.

Một lần không thể quá mức, nhưng nhất định số lần không thể thiếu, không thể để cho ba phớt lờ.

Cậu bé muốn ba phải áy náy, đối xử thật tốt với mẹ

Mặc dù không ném cậu bé xuống sàn nhà, nhưng lúc này Dạ Mạc Thâm đã xách cổ áo của cậu đặt trên mặt đất.

Sau khi cậu nhóc đặt chân xuống sàn, cong môi lên án nói: "Ba, ba đúng là quỷ hẹp hòi, con muốn nói cho mẹ."

Nghe vậy, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm liếc về phía cậu bé.

"Mẹ con là người trưởng thành, ai đúng ai sai mẹ có thể phân tích rõ ràng." "Nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của con nha

Ý là, cho dù có là người trưởng thành, cậu bé vẫn là trẻ con, mà Hàn Mộc Tử lại là mẹ của cậu, cho nên có thể sẽ tin tưởng lời nói của cậu.

"Mà ba biết không? Người bình thường đều cho rằng, trẻ con sẽ không nói dối đâu."

Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn chăm chăm vào cậu nhóc đang đứng bên cạnh mình, mím môi không nói.

"Chú Tiêu, chú thấy Đậu Nhỏ nói có đúng Người luôn cố gắng khiến mình trở nên vô

không?"

hình Tiêu Túc, giờ phút này đột nhiên bị gọi đến tên, gương mặt lập tức lộ vẻ căng thẳng.

Cái này muốn cậu ta phải nói như thế nào đây? Sau khi đã tận mắt nhìn thấy Đậu Nhỏ hố ba của mình.

Đậu Nhỏ nhìn cậu ta, vừa vặn ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm cũng quét tới, Tiêu Túc lập tức đứng trang nghiêm, dáng vẻ quang minh lầm liệt.

"Câu nói này không sai, đại đa số người đều cho rằng trẻ con sẽ không nói dối. Nhưng điều kiện tiên quyết để trẻ con không nói dối là bởi vì trí thông minh của chúng không cao như vậy."

Trí thông minh cao giống như Đậu Nhỏ, nói không chừng.

Nhưng phía sau câu nói kia của Tiêu Tức cũng không lựa chọn nói ra, nên nếu Đậu Nhỏ tìm cậu ta làm loạn, cậu ta liền nói mình chỉ đang nói sự thật mà thôi.

Quả nhiên, Đậu Nhỏ nghe xong lập tức không vui, đi đến trước mặt Tiêu Túc tranh luận với cậu

ta.

Mà lúc này, Dạ Mạc Thâm đưa tay nhéo nhéo lông mày của mình, nhìn đống tài liệu lít nha lít nhít trước mặt, bỗng nhiên không nhìn được, anh đưa tay đóng quyển sổ lại, sau đó đặt quyển sổ lên trên bàn.

Vốn dĩ, chỉ là Đậu Nhỏ đột nhiên nghĩ ra muốn đến tham quan công ty.

Cho nên Dạ Mạc Thâm liền dẫn cậu bé đến đây, về sau Dạ Mạc Thâm có thể thuận tiện xem tài liệu, tránh để chúng chất cao như núi.

Lúc trước anh còn có tâm trạng xem tài liệu, nhưng bây giờ thì sao? Sau khi nghe lời nói kia của Hàn Mộc Tử, tâm trạng của Dạ Mạc Thâm lập tức không ổn, coi như anh vẫn an ủi mình kia là Hàn Mộc Tử dỗ dành trẻ con, nhưng trong lòng vẫn sẽ nghĩ đến.

Tại sao có thể yêu Đậu Nhỏ hơn anh chứ?

Lại nói, tình cảm đối với con trai và tình cảm đối với người yêu sẽ giống nhau ư?

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm thu hồi tài liệu, khóa kỹ ngăn tủ, lạnh giọng nói: "ĐI, đi về nhà dự lễ hội mùa xuân."

Nghe vậy, Đậu Nhỏ quay đầu lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dạ Mạc Thâm một chút: "Ba, thời điểm chúng ta vừa mới đi lên, có rất nhiều người vẫn đang làm việc mà, ba lại muốn về nhà dự lễ hội mùa xuân, cái này có phù hợp không vậy?"

Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cậu bé: "Bọn họ cũng không phải người Việt Nam."

Đậu Nhỏ hừ một tiếng: "Ba chính là lười biếng đến tiêu cực, để nhân viên làm việc, mình lại không kiếm sống."

Đối với điểm này, Dạ Mạc Thâm thản nhiên tiếp nhận, đồng thời đứng dậy trực tiếp đi tới chỗ Đậu Nhỏ, bàn tay to lớn chụp lấy Đậu Nhỏ nhét vào trong ngực của mình.

"A, lần sau ba ôm con tư thể có thể dịu dàng một chút được không? Không thể bởi vì con là bé trai mà thô bạo với con như thế

Khóe môi của Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nhếch lên, liếc về phía cậu bé.

"Trở về tìm mẹ con hỏi cho rõ ràng, xem rất cuộc là mẹ con yêu ai nhất?" Đậu Nhỏ nghe xong, trong nháy mắt trừng to mắt, không nghĩ tới từ nãy đến giờ ba vẫn còn nghĩ đến vấn đề này, cậu bé cắn rằng nói: "Ba xấu lắm, con không cho phép ba hỏi mẹ, nếu ba dám làm khó mẹ, con liền không

co-vo-danh-trao-936-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi