*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Tổng An nói chuyện điện thoại xong quay về, nhìn thấy Uất Trì Kim vậy mà ngồi lên chỗ ngồi của mình, liền ra bộ mặt không cảm xúc đưa tay khoanh lên ngực, giọng nói lạnh lùng nói: " Tôi chỉ ra ngoài gọi điện thoại một chút thôi, vậy mà cũng mất chỗ ngồi?"
Uất Trì Kim bị con gái mình mắng mỏ, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, sau đó đứng dậy ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình.
Dù sao chỗ đó cũng là chỗ Tổng An vừa ngồi, nếu Tổng An không đồng ý cho ông ngồi, ông quả thực không được đụng vào.
Nhìn thấy Uất Trì Kim vậy mà lại ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi, dáng vẻ không dám nói lời nào. Tống An lại cảm thấy có chút buồn cười, nếu cảnh này mà cho người có dã tâm thấy, sẽ cho rằng bà đang ngược đãi ba mất.
Hữ, ngược đãi ba thì thế nào?
Năm đó nếu không có sự cố chấp của ông với
những việc ông đã làm, đã không gián tiếp gây ra
cái chết của chị gái cô. Đối với Tống An, Uất Trì Kim chính là hung thủ gián tiếp hại chết Tống Tâm.
Cho nên, cô không thể nào có thể dễ dàng tha thứ cho cô.
Cho dù hôm nay bà đến đây, cũng là nể mặt Đậu nhỏ và những người khác, bằng không...bà cả đời này cũng không muốn gặp lại Uất Trì Kim dù chỉ một lần! Tổng An quay về chỗ ngồi, lúc nhìn thấy Đậu nhỏ, sự thù hận trong đôi mắt cô mới tan đi một chút, nhưng sợ dọa đến đứa trẻ, cho nên chỉ có thể đem tất cả thù hận và lửa giận trong mắt tán đi, xong đó mới nhìn Đậu nhỏ dịu dàng nói:
"Bà vừa gọi điện thoại cho ba con."
"Ba con nghe máy không a?"
Nói đến đây, Tống An có chút bối rối, nhưng vẫn nói tiếp: " Bắt máy chứ, ba con nói đã tìm thấy được bác sĩ chăm sóc Tiểu Nhan lúc trước, cho nên chúng ta không cần lo lắng."
Điều bà khó hiểu là bà gọi hai,ba, cuộc điện thoại cho Dạ Mạc Thâm, anh cũng không tiếp. Bà gọi đến lần thứ tư, chuẩn bị nếu anh còn không nghe máy, Bà sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Mộc Tử. Không ngờ lại gọi được, nhưng người nghe điện thoại của Dạ Mạc Thâm lại là trợ lý Tiêu Túc của anh.
Tổng An hỏi anh, sao Dạ Mạc Thâm không nghe điện thoại.
Tiêu Túc bình tĩnh trả lời, nói Dạ Mạc Thâm đang tắm, di động bật im lặng nên không nghe thấy, đúng lúc anh bước vào nên thấy, sau đó thay Dạ Mạc Thâm nghe điện thoại, sau đó hỏi bà có chuyện gì không, sẽ giúp bà chuyển lời lại sau.
Nghe đến đây, cũng rất hợp tình hợp lí, dường như cũng không có vấn đề gì.
Lúc sau bà nói ra những điều mình muốn nói, Tiêu Túc cũng giải thích là vì Hàn Thanh ở đây, phòng trong nhà không đủ, nên cần nhường phòng cho khách, cho nên ra ở khách sạn.
Nói đến đây liền hiểu, chẳng qua Tống An không nghĩ tới anh trai của Mộc Tử cũng ở đây.
Đậu nhỏ nghe xong lời Tổng An thuật lại, trong lòng khẽ hừ một tiếng, ba đáng ghét, xem ra ba vẫn còn biết thương mẹ.
Rất nhanh, sau khi biết được tất cả mọi người đều không ở đây, Tổng An liền cầm túi lên, sau đó nói: " Nếu mọi người đều không đến, vậy chúng ta trở về thôi."
Nói xong bà trực tiếp đứng lên.
Vừa nghe thấy cô nói phải đi, Uất Trì Kim ngay lập tức bật người đứng lên. "Không phải vừa mới đến sao? Còn chưa có
ăn cơm."
"Không cần, tôi trở về tự mình ăn một chút là
được."
Tất cả mọi người đều không tới, bà thật sự không có hứng thú ăn uống với lão này, Tống An muốn mang theo Đậu nhỏ đi, Đậu nhỏ lại quơ quơ tay với bà: “Bà ơi, ở lại ăn cơm đi."
Tổng An dừng lại một chút.
Vu Ba ở bên cạnh cũng nói: " Đúng vậy cô An, người giúp việc cũng sắp chuẩn bị xong bữa tối rồi, vài phút nữa là xong ngay thôi, cứ ở lại ăn một chút rời đi cũng không muộn."
Tống An cúi đầu, nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của Đậu nhỏ.
Bỗng nhiên cảm thấy, có chút không thể từ
chối.
Quả nhiên, trẻ con chính là làm người khác không nhịn được phải mềm lòng.
Cuối cùng Tổng An chỉ có thể vươn tay nhéo nhéo hai má Đậu nhỏ, bất đắc dĩ lại thản nhiên cười nói: " Nếu Đậu nhỏ đã muốn, tôi nếu không đồng ý, vậy không có đủ tư cách làm người bà trẻ tốt rồi."
Vu Ba và Uất Trì Kim nghe những câu này, biết là cô đã đồng ý ở lại, ánh mắt đều lộ ra ý vui mừng.
Trong phòng trang bị dụng cụ y tế ở khắp nơi, mồ hôi lạnh của Dạ Mạc Thâm từ trán toát ra từng trận một, đến khóe mắt, chóp mũi, cắm, cổ, trong ngực tất cả đều bao phủ một tầng mồ hôi lạnh.
cá.
Mà quần áo trên người anh đã ướt thẫm hết
Tiêu Túc đứng ở một bên, trên tay còn cầm di động của Dạ Mạc Thâm, bởi vì vừa rồi Tống An gọi đến liên tiếp, làm cho cả người anh đều có chút khẩn trương, nhưng nghĩ anh vẫn giấu giếm được, cho nên không có việc gì.
Anh cài điện thoại Dạ Mạc Thâm sang chế độ yên lặng, sau đó cất đi.
Một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Tiêu Túc, cau mày nhìn vào Dạ Mạc Thâm, Tiêu Túc liền hỏi: " Kiệt Sâm, tình huống của anh ta thế nào?"
Người đàn ông tên là Kiệt Sâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu: " Nhìn bộ dạng này, xem ra tình huống không được tốt lắm."
Nghe lời này, Tiêu Túc nhíu mày, lại thấy Dạ Mạc Thâm trước mặt lao đầu vào trong nước, động tác nhanh chóng, không chút do dự.
Tiêu Túc nhìn thấy cảnh này rất kinh ngạc. "Anh ấy không có việc gì chứ?"
Kiệt Sâm không trả lời, hai người chỉ có thể
nín thở chờ đợi.
Chỉ là dần dần, trong phòng gần như quá mức im lặng, lúc đầu còn nghe thấy tiếng nước, nhưng hiện giờ một tiếng động cũng không có, hai người dần dần cảm thấy có gì không thích hợp, vội vã đứng lên, yên lặng liếc nhìn nhau một cái.
Nhanh!"
Kiệt Sâm đột nhiên hét lên một câu, giây tiếp theo hai người vọt đến chỗ Dạ Mạc Thâm.
Lúc Tiêu Túc nâng Dạ Mạc Thâm dậy, vẻ mặt tuấn mĩ của Dạ Mạc Thâm đã tái nhợt, thoạt nhìn như không còn hơi thở.
" Mau đem anh ta đặt xuống đất."
Sau khi đặt Dạ Mạc Thâm đặt úp sấp xuống
đất, Kiệt Sâm vội vàng quỳ xuống sơ cứu cho anh. Tiêu Túc cũng quỳ xuống, khẩn trương chờ đợi.
Một giây, hai giây...
Sau mười giây dường như vô tận kia, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng tỉnh lại lần nữa.
Tiêu Túc và Kiệt Sâm nhìn thấy, yên tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giây tiếp theo, Kiệt Sâm trực tiếp đấm một quyền vào cắm Dạ Mạc Thâm, cảm giác đau đớn truyền đến từ hàm dưới, Dạ Mạc Thâm lúc này mới tỉnh lại đã hoàn toàn khôi phục lý trí, ngay lập tức nheo mắt lại, nhìn Kiệt Sâm một cách nguy hiểm. "Anh điên rồi." Đối diện với ánh mất nguy hiểm trước mặt, Kiệt Sâm một chút cũng không sợ hãi, ngược lại anh rống giận hét lên một câu. Dạ Mạc Thâm có thể nhìn thấy từ đôi mắt của
anh ta, đó là một sự quan tâm sâu sắc của bạn
thân.
Anh vốn là muốn tức giận, nhưng lại thấy sự quan tâm sâu sắc của anh ta, cơn tức giận tiêu tán đi một nửa, liền mím đôi môi mỏng, chống chân lên ngồi dậy, tựa vào vách tường bên cạnh. Kiệt Sâm nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn, cười chế nhạo:
'Tôi chưa từng gặp qua người nào không muốn sống như anh, như thế nào, anh thực sự không coi trọng tính mạng sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh có thể chết, tôi sẽ sớm vứt xác anh ra ngoài rồi, nhất định không để anh ở trong này đùa bỡn tính mạng của mình."
Dạ Mạc Thâm cụp mi mắt: " Tính mạng quan trọng, nhưng trí nhớ cũng không thể thiếu."
Kiệt Sâm bị lười nói của anh làm cho tức chết: " Cho dù muốn khôi phục trí nhớ, anh cũng không cần làm ra cái dạng này? Trong y học không có liệu pháp nào chữa trị nhanh được, chỉ có thể dựa vào chính anh từ từ khôi phục lại, anh đây là..."
Dạ Mạc Thầm lắc đầu: " Không được, phải nhanh." Anh phải lập tức khôi phục trí nhớ, sau đi