CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tạm thời không nói cô ấy không thích bạn, người ta ngay cả chú ý cũng không hề chú ý đến bạn.

Không ngờ bản thân thích cô ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không có một tí xíu vị trí nào trong lòng cô ấy. Cũng khó trách, bản thân mình đã không giỏi giang như người ta, cộng thêm bây giờ mình trở thành dáng vẻ như quỷ này.

Người ta sẽ càng không đem cậu ta đặt vào trong lòng.

Tiêu Túc cảm thấy tim mệt mỏi, bỗng nhiên không nói nên lời nữa.

Tiểu Nhan lại có vẻ như tìm được ngọn nguồn để loại trừ đi sự lúng túng, nói chuyện với cậu ta, giọng nói trong trẻo từng câu từng câu chui vào trong tai cậu ta.

“Tôi không biết nữa, lần này vốn dĩ chính là dẫn Đậu Nhỏ qua đây tìm Mộc Tử, chúng tôi đều rất lo lắng cho cô ấy, bây giờ nhìn thấy cô ấy có vẻ như không xảy ra chuyện gì cả, có lẽ đợi đến ngày mười lăm thì trở về thôi.”

Nói đến đây, Tiểu Nhan như nhớ đến điều gì đó, nói thêm một câu: “Nhưng mà tôi lại rất muốn quay về, Tết Nguyên Tiêu trong nước khá náo nhiệt.”

Tết Nguyên Tiêu ở vài nơi sẽ có rất nhiều hoạt động phong tục, đến lúc đó đi xem thử, tham gia thử cảm giác sẽ rất thú vị.

Cô cảm thấy gần đây mình thật sự quá u ám rồi, cần tham gia vài hoạt động có sức sống, mới có thể cho bản thân tự tin tìm lại mình.

Suy nghĩ trong lòng Tiêu Túc xoay chuyển, nhìn cô ấy một cái: “Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau quay về.”

Cùng nhau quay về sao? Tiểu Nhan nhìn Hàn Thanh ở kính chiếu hậu một cái, cắn môi mình: “Nhưng mà…"

“Nhưng mà cái gì? Cô với tôi cùng nhau ra, tôi có nghĩa vụ đưa cô về an toàn, bớt cho cô nửa đường lại có chuyện gì, đến lúc đó tôi không dễ báo cáo kết quả nhiệm vụ.”

Lại là báo cáo kết quả nhiệm vụ, Tiểu Nhan nhịn không được cảm thán: “Tiêu Túc, anh đúng là một người tốt làm tròn trách nhiệm.”

Tiêu Túc: “…."

Ừ, cậu ta thật đúng là một người tốt làm tròn trách nhiệm, lần đầu tiên làm tròn trách ệm như vậy.

Không ngờ lại bị phát thẻ người tốt, cậu thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Hơn nữa còn là bị phát thẻ người tốt trước mặt tình địch, nếu không phải tâm lí của cậu ta vững chắc, có lẽ lúc này đã bị tức giận bỏ đi rồi.

À!.

Hàn Thanh vẫn luôn nhắm mắt thư giãn vào lúc này khóe miệng nhịn không được co giật.

Vốn dĩ anh cho rằng mình nhắm mắt lại thì có thể vứt bỏ tất cả mọi chuyện từ bên ngoài, nhưng lúc Tiểu Nhan mở miệng nói chuyện, từng đợt âm thanh không hề dự báo trước mà bá đạo truyền vào tai anh, chiếm đầy thính giác.

Sau đó Tiểu Nhan và Tiêu Túc trò chuyện, lúc nghe thấy Tiểu Nhan khen đối phương là người tốt, khóe miệng Hàn Thanh nhịn không được co giật, lần đầu tiên cảm thấy tội nghiệp cho Tiêu Túc. Tình cảm của cậu ta đối với Tiểu Nhan có thể nói là vô cùng rõ ràng rồi, nếu không Kiệt Sâm lần đầu gặp kia cũng không nhìn ra được nhanh như vậy, chỉ là suy nghĩ của Tiểu Nhan quá đơn thuần, thế mà lại không hề cảm giác được một chút nào, còn phát thẻ người tốt người ta.

Có lẽ trong lòng Tiêu Túc này đã muốn nôn ra máu rồi.

Nghĩ đến đây, Hàn Thanh đột ngột kinh hãi lấy lại tinh thần, nhăn mày lại. Bây giờ anh... đang nghĩ gì vậy?

Trước đây lúc nhắm mắt lại đều có thể gạt bỏ tất cả âm thanh từ bên ngoài, nhưng mà bây giờ anh không chỉ nghe hết mọi âm thanh từ bên ngoài, còn suy nghĩ nữa.

Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng. Nghĩ đến đây, Hàn Thanh mở mắt ra, ánh mắt rơi vào sau đầu của Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan buộc một búi tóc sau đầu, bên cạnh còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu hồng dễ thương, phía sau đầu của cô ấy thế mà khiến người ta cảm thấy ngọt ngào đáng yêu, rất có sức sống.

Chỉ là chiếc áo khoác ngoài màu đen xám nam tính trên người cô ấy, không hợp với dáng vẻ lúc này của cô ấy.

Không hợp?

Ngón tay của Hàn Thanh động đậy, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, mà đột nhiên lúc này Tiểu Nhan chộp lấy ánh mắt của anh ấy, vui mừng quay đầu nhìn anh.

“Anh tỉnh rồi!”

Hàn Thanh vừa định nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ: "..."

Cô nhóc này.….... tốc độ nhanh như vậy? Chẳng lẽ là giây phút nào cũng chú ý đến mình hay sao?

Nhớ đến cô ấy bị mình từ chối mấy lần, những lời tồi tệ đều nói hết rồi, thế mà cô ấy vẫn chưa chết tâm, vẫn có chí tiến thủ mến mộ mình như cũ, trong lòng Hàn Thanh liền cảm thấy hơi không dễ chịu.

Tại sao chứ?

Rõ ràng thời gian hai người đơn độc tiếp xúc với nhau không nhiều, trên người anh ấy có điểm nào đáng để cô ấy thích chứ?

Ngoại hình?

Điểm mà Hàn Thanh có thể nghĩ đến chỉ có cái này.

Vừa nghĩ đến Tiểu Nhan chỉ thích ngoại hình của mình, trong lòng anh càng thêm khó chịu.

Lúc này lại nhìn thấy khuôn mặt tươi sáng của Tiểu Nhan, trong lòng cười giễu một tiếng, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.

Rõ ràng Tiểu Nhan đã nhìn thấy anh mở mắt rồi, hơn nữa cô ấy cũng chào hỏi anh rồi, còn cho rằng anh sẽ nói với mình mấy câu, ai biết được anh chỉ liếc mình một cái liền thu hồi ánh mắt, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Nụ cười bên khóe miệng của cô cứ như vậy cứng lại.

Anh ấy ngay cả nhìn cũng không hề nhìn lấy cô một cái, còn không chịu nói chuyện với cô, chẳng lẽ..... cô đáng ghét như vậy sao?

Trong lúc nhất thời Tiểu Nhan cảm thấy chán nản vô cùng, chỉ có thể rũ mắt ngồi ngay ngắn lại, lần này cô không còn chú ý Hàn Thanh nữa, mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cô ấy không hề biết, biểu cảm lúc này của cô ấy tất cả đều phản chiếu hết lên cửa sổ xe, Tiêu Túc chỉ cần liếc mắt là có thể thu hết biểu cảm của cô ấy vào trong mắt.

Quét mắt nhìn Hàn Thanh ngồi phía sau, hơi thở trên người Tiêu Túc độc ác hơn vài phần, châm chọc mở miệng: “Ngài Thanh chuẩn bị khi nào thì về nước?”

Điểm mặt gọi tên, mí mắt của Hàn Thanh động đậy, lần nữa mở mắt, thản nhiên trả lời một câu.

“Việc trong công ty nhiều, rất nhanh thôi.”

“Thế à.” Tiêu Túc cười: "Vậy xem ra chúng ta không có duyên cùng nhau về rồi.”

Vốn dĩ Tiểu Nhan không định nói gì nữa, lúc này lại nhịn không được hỏi:

co-vo-danh-trao-973-0

co-vo-danh-trao-973-1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi