Hàn Mộc Tử vừa định quay người đi thì nghe thấy tiếng của Tiểu Nhan nên liền dừng bước, xoay người trở lại. Cô đi về phía cửa một lần nữa, đang giơ tay lên định gõ cửa, chợt nhớ tới lúc nãy Tiểu Nhan có nói là muốn yên tĩnh một mình, lại nghĩ đến lúc trước Dạ Mạc Thâm cũng có nói với mình như vậy.
Cuối cùng Hàn Mộc Từ vẫn quyết định bỏ tay xuống. Có lẽ để Tiểu Nhan yên tĩnh suy nghĩ một mình, sau đó tự xem xét lại tình cảm của bản thân, có thể ngày mai cô ấy sẽ tìm ra được câu trả lời cho riêng mình.
Đời người có rất nhiều lúc cho dù nỡ hay không nỡ buông tay, sau cùng vẫn đành phải buông tay.
Nếu như việc thích Hàn Thanh lại khiến cho Tiểu Nhan phải đánh mất chính mình, đau khổ tột cùng, vậy thi hôm nay hãy để cô ấy tự nhận ra, sau đó hoàn toàn từ bỏ, đối với Tiểu Nhan mà nói đây có lẽ cũng là một chuyện tốt. Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liền nhỏ giọng nói: "Được, vậy câu hãy suy ngắm một mình đi, đợi câu nghĩ thông suốt rồi thì nói cho tớ biết, tớ quay về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Lúc Hàn Mặc Từ trở về phòng nghỉ ngơi, thời gian đi tới đi lui cũng chỉ vỏn vẹn có mười phút.
Cô cứ tưởng rằng lúc này Dạ Mạc Thậm vẫn còn đang thức, không ngờ sau khi cô về tới phòng, Dạ Mạc Thâm thế mà lại đang nằm trên giường, đã nhắm nghiền mặt chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều.
Lúc cô đi vào, Dạ Mạc Thầm cũng không hề nhận
Xem ra mấy ngày gần đây anh thật sự đã rất mệt moi roi.
Sau khi Hàn Mộc Tử tắm xong xuôi liền nhón nhón tay chân leo lên giường, bởi vì sợ sẽ làm Da Mạc Thâm thức giấc vì vậy đã nằm nép sang một bên, trôi qua một hồi lâu, cô bỗng cảm giác có một đôi tay ấm áp đang đặt lên eo cô, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã ôm choàng lấy cô
Hàn Mộc Từ tim đập thình thịch, đang định quay đầu lại thì nghe thấy một giọng nói khe khẽ vang lên: "Không thể xích lại gần một chút sao, em năm xa ra. như thế lở may nửa đêm bị cảm lạnh thì phải làm sao?" “ạnh, không phải là anh đã ngủ say rồi hờ? Sao lai..."
Lẽ nào ban nãy anh là đang giả vờ ngủ say t Nhưng mà, hơi thở của anh rõ ràng là đều đặn như vậy. sao có thể...
Thật ra Dạ Mạc Thâm thực sự đã ngủ say rồi, chẳng qua là vừa nãy anh đã bị tiếng nước chảy trong phòng tắm làm cho thức giấc, vốn dĩ anh rất mệt, nhưng mà sau khi nghe thấy tiếng nước chảy, toàn bộ cơ thể lại có cảm giác rạo rực trở lại, càng nghĩ càng không thể tự kìm chế được bản thân.
Cho tới khi Hàn Mộc Tử tắm xong đi ra, trên cơ thể vẫn còn đang ẩm ẩm và phảng phất mùi hương dịu nhẹ, Dạ Mạc Thâm liền nằm trên giường giả vờ nhằm nghiền mắt lại, chờ đợi cô lên giường và nằm cạnh bên mình.
Ai biết được cô lại cứ thế mà nằm cách anh một khoảng rất xa.
Dạ Mạc Thâm chờ một hồi lâu, cô vẫn không chịu nhích lại gần.
Thế là anh liền dứt khoát ôm cô kéo sát lại bên cạnh mình. "Ngủ rồi, chỉ có điều lại vừa tỉnh"
Giọng nói của anh cách có rất gần, hơn nữa bởi vị anh đang ôm choàng lấy cô nên Hàn Mộc Tử liền lập tức có thể cảm nhận thấy từng nhịp đập nơi ngực anh, hơi thờ ẩm nóng của anh phả vào sau tại cô, làm cô có chút hơi ngứa ngáy,
Hàn Mộc Tử cảm giác tình huống phát triển theo hưởng này hình như có vẻ không đúng lắm, thế là cô bèn gạt tay anh ra, thì bỗng nghe thấy một tiếng rên hừ của Dạ Mạc Thâm. "Ngủ thì ngủ đi, anh đừng có động tay động chân." Cô nhỏ giọng thì thầm.
Dạ Mạc Thâm không trả lời, tay vẫn cứ đặt trên eo của cô, cất giọng khàn khàn nói: "Kể cả ôm ngủ cũng không được sao?" "Không được."
Hàn Mộc Tử cự tuyệt anh nói: "Cứ giữ một tư thế như vậy hoài thì em sẽ thấy không thoải mái.
Lời vừa nói xong, người đang ở sau lưng cô liền cười một tiếng: "Vậy thì đồi tư thế khác "
Đổi tư thế khác?
Hàn Mộc Tử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Da Mạc Thầm kéo lại, đổi sang một tư thế khác. Cô đã bị xoay cả người lại, lúc này cô với Da Mạc Thâm dạng trong từ thể mặt đối mặt với nhau. "Tư thế này thì như thế nào?"
Anh nghiêng người lại, đình mũi áp vào mũi có, lúc anh nói chuyện, toàn bộ hơi thở ấm nóng đều phả lên mặt cô.
Trong phòng lúc bấy giờ chỉ bật có mỗi cái đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng mở ảo, nhưng mà với khoảng cách gần như thế này thì Hàn Mộc Tử vẫn có thể nhìn thấy rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt của đối phương.
Bản thân Dạ Mạc Thâm vốn dĩ đã rất khôi ngô tuấn tú, trong môi trường có ánh sáng mờ ảo như này thì hàng lông mày lưỡi mác và từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt dường như càng thêm quyến rũ, đôi mắt ngày thường luôn ẩn chứa vẻ lạnh lùng, bây giờ cũng dường như trở nên dịu dàng lạ thường.
Dáng vẻ như này của Da Mạc Thâm đã làm cho trái tim của Hàn Mộc Từ đập thình thịch liên hồi.
Trước khi kịp nhận ra, cô đã cảm thấy hơi khát, liền không dám tiếp tục nhìn anh nữa, chỉ có thể dùng cổ họng đang khô khốc nói: "Không, không được
Da Mạc Thâm áp sát lại gần cô hơn nữa, mỗi anh và môi cô dường như đã sắp chạm vào nhau. "không được làm gì hở?"
Hàn Mộc Từ cảm thấy lồng ngực nóng hổi của anh đang dính sát vào mình, chỉ có thể vươn tay ra ngắn anh lại, giọng điệu có chút áy náy, “Tình trạng của anh đang không tốt lắm, không được."
Dạ Mạc Thâm khép hờ mi mắt, đôi môi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mũi cô. "Nếu như em tiếp tục cự tuyệt anh, tình trạng của anh có lẽ sẽ càng tồi tệ hơn đó."
Ban nãy anh còn cảm thấy rất mệt, thế nhưng bây giờ cơ thể và tâm trí anh lại rất rất muốn chiếm lấy cô, thời gian anh xa cô tính ra cũng được gần một tuần rồi, sau khi quay về, hai người cũng chẳng âu yếm gì cả, chỉ có đơn thuần ôm nhau ngủ một giấc mà thôi.
Thân thể ngọc ngà đang nằm gọn trong vòng tay, nếu như lúc này anh không làm gì thì thật sự không phải là đàn ông mà.
Hàn Mộc Tử cắn chặt môi dưới, nhắm nghiền mắt lại: "Thật sự là không được, thai nhi không ổn định, chẳng lẽ anh muốn cùng em đi bệnh viện lúc nửa đêm sao?" Nghe tới đây, Da Mạc Thâm liền sừng lại. Đúng rồi, thai nhi... cô ấy đã có thai rồi mà, và lại trước đây cũng có lần bởi vì anh không kìm chế được mà suýt chút nữa thì đồng đến thai nhi, nếu như bây giờ anh lại tiếp tục...
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thậm liền mím chặt môi, ảnh mắt rạo rực cũng dẫn tắt hẳn.
Anh lặng lẽ ôm chặt lấy Hàn Mộc Tử, tuy rằng ôm chặt lấy cô, nhưng anh lại không hề có bất kỳ hành động nào khác.
Hàn Mộc Tử thở phào nhẹ nhõm trong vòng tay ẩm áp của anh, xem ra có vẻ anh đã nghe lời của cô rồi.
Mặc dù cô cũng rất nhớ anh, nhưng mà... cô hi vọng trước khi đứa trẻ này được sinh ra, sẽ không tiếp tục xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Có lẽ Dạ Mạc Thâm phải "ăn chay" khoảng tầm bảy tháng rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử không khỏi mắc cười, cơ thể nhỏ bé của cô khẽ run lên trong vòng tay của anh.
Dạ Mạc Thâm còn tưởng rằng là bản thân anh đã làm có khó chịu, liền nới lỏng tay một chút, kết quả lúc cúi đầu xuống lại nhìn thấy khỏe môi có đang công 4009 lên, cô ngắng mặt lên, trong ánh mắt tràn ngập sự khoái chỉ. cô là... đang cười anh sao?
Da Mạc Thâm ánh mắt giận dỗi nhìn cô: "Đảng cười lắm à?" "Không đáng cười sao? Anh phải "ăn chay" đến bảy tháng luôn đó."
Bảy tháng...
Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm trũng xuống, có vẻ như trước khi đứa trẻ này chào đời, cô định sẽ không để anh chạm vào cô rồi, vì để đảm bảo an toàn cho đứa trẻ, anh cũng không thể nào làm khác đi được.
Cùng lắm là trong hơn bảy tháng này anh sẽ ráng nhịn, đợi qua bảy tháng rồi thì sẽ lấy lại gấp đôi.
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Cô ấy thế mà lại tự cười chính mình, như vậy... tình huống lúc này chẳng phải đã xoay theo chiều hưởng khác rồi sao. "Hừ" Dạ Mạc Thâm đưa cắm của cô sát lại gần minh: "Phải ăn chay bảy tháng à? Mộc Tử, em không hiểu rõ đàn ông rồi."
Hàn Mặc Từ chớp chớp mắt, hai hàng lông mi dài như chiếc quạt mềm nhỏ đang quét trên ngực của Da Mạc Thám, "Lẽ nào, anh muốn đi tìm người phụ nữ khác à?"
Tìm người phụ nữ khác?
Nghe xong câu nói này, Dạ Mạc Thâm cảm thấy cổ họng minh như bị mắc nghẹn, khoé miệng không khỏi giật giật.
Lời anh nói rõ ràng có sức quyến rũ như vậy, tại sao sau khi cô nghe xong lại biến thành ý khác hẳn? Cô vậy mà lại nghĩ rằng anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác sao?
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, ánh mắt dán chặt vào đôi môi đỏ mọng đang mím lại của cô. "Vậy sao, thế em thử nói xem kiều phụ nữ mà anh thích là như nào?"