Gió lạnh nổi lên.
Giám đốc của khách sạn Đại Đường nhìn thấy Hàn Thanh ở ngoài cổng liền vội vàng chạy ra nghênh đón. "Cậu Hàn, ai da, cậu cuối cùng cũng đến rồi, sau khi tôi nhận được tin cậu đến liền tức tốc ra đây đợi cậu luôn."
Giám đốc của khách sạn Đại Đường không phải là người Việt Nam, nhưng mà thời gian sống ở đây cũng tương đối lâu, mặc dù ông ấy nói tiếng Trung vẫn còn đội chỗ khó hiểu, có điều cũng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp cho lắm.
Hàn Thanh gật đầu tỏ ý chào ông ta, sau đó quay lại chào Tiêu Túc, nói: "Tôi đi đây, thất lễ rồi."
Tiêu Túc không có lý do gì để cản anh lại, chỉ có thể giương mắt nhìn giám đốc của khách sạn ra đón tiếp Hàn Thanh đi vào và thay cậu ta xách vali vào trong. Sau đó, Tiêu Túc liền đứng lặng trong gió lạnh một hồi lâu rồi mới xoay người rời đi. Bởi vì Uất Trì Kim trả lời báo họ về nước, hơn nữa còn đem sợi dây chuyển vô cùng quý giá tăng cho Hàn Mộc Tử. Vì vậy Hàn Mộc Tử cũng đang bắt đầu chuẩn bị các thủ tục đề về nước.
Cô không nghĩ là Hàn Thanh sẽ gấp như vậy, hơn nữa ở bên này cũng cần phải thu xếp tốt một vài chuyện, vì vậy sau khi cô thương lượng với Dạ Mạc Thậm xong liền quyết định sẽ đặt vé máy bay vào năm ngày sau.
Đợi đến khi về nước chắc có lẽ vẫn còn kịp đón Tết Nguyên Tiêu.
Đối với chiếc vòng cổ mà Uất Trì Kim tặng cho cô, Hàn Mộc Từ cảm thấy quá quý giá nên còn định đem trả lại, nhưng mà Dạ Mạc Thâm lại nói: "Ông ngoại đã tặng cho em rồi thì em cứ giữ lấy đi."
Hàn Mộc Tử cắn môi, nói: "Như này có vẻ không được hay lắm, món đồ này thật sự rất đắt giá, và lại hôm bữa em đã nghe mọi người nói là về việc điều tra nguồn gốc của sợi dây chuyền này rồi."
Trái tim của vũ trụ.
Cô ban đầu vốn không hề biết, nhưng mà hôm qua sau khi nghe Hàn Thanh và Da Mạc Thâm nói thì cô cũng đã biết tường tận. Điều này chứng tỏ giá trị của sợi dây chuyển này không hề tấm thường chút nào, sau khi về nước cô đã tìm cơ hội điều tra thử một chút, mới phát hiện ra rằng Trái tim của vũ trụ trước đây là một viên kim cương nguyên khối, năm đó đã được một doanh nhân giàu có bỏ ra một số tiền cực kỳ lớn mua về từ buổi đấu giá, sau đó tìm người chế tạo thành sợi dây chuyền Trái tim của vũ trụ như bây giờ để tặng cho người vợ của mình.
Giai đoạn lúc bấy giờ, ngoài giới kinh doanh ra thì còn có rất nhiều người khác đều bàn tán sôi nổi xoay quanh câu chuyện này.
Sau đó, người chủ sở hữu Trái tim của vũ qua đời, sợi dây chuyền kim cương này cũng vì thế mà không còn thấy xuất hiện trên đời nữa, lâu dần liền trở thành câu chuyện ít được công chúng nhắc tới.
Sau này, mọi người đều từ từ bắt đầu quên mất sự hiện diện của nó. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc giá trị của sợi dây chuyển đã bị mai một theo thời gian.
Sau khi Hàn Mộc Tử tìm hiểu xong, cô liền cảm thấy mặc dù lúc đó viên kim cương ấy được mua bởi một khoản tiền tương đối lớn, thế nhưng sau khi nó được chế tác thành công và trở thành món quà tặng cho người vợ thì món đó ấy mới thật sự trở thành bầu vật vô giá.
Đó thật sự là báu vật quý giá, hiếm có khó tìm nhất trên thế gian này. "Hôm bữa em chắc cũng có nghe dì nhỏ nói rồi, sợi dây chuyển này vốn dĩ là của mẹ anh, nếu như mẹ anh đã không còn trên đời này nữa thì sợi dây chuyền này nên được trao lại cho em."
Lúc nhắc đến mẹ của mình, giọng điệu Da Mạc Thầm liền trở nên xa xăm, bởi vì anh cũng không còn kỷ ức gì nữa, vì thế anh căn bản cũng không nhớ ra được những chuyện đã xảy ra năm ấy.
Hàn Mộc Tử còn nhớ khi lần đầu tiên anh nhắc đến mẹ mình với cô, biểu cảm trong ánh mắt và dáng vẻ của anh lúc ấy đều vô cùng buồn bã.
Không ngờ rằng bây giờ...
Quả thật việc mất trí nhớ đôi khi cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Tuy rằng sẽ quên mất đi một vài chuyện quan trọng, nhưng đồng thời cũng không còn phải nhớ đến những chuyện đau khổ và khó chịu trước đây.
Giống như... sống lại một lần nữa.
Có gì không tốt chứ? Chỉ cần bản thân anh không bị sao là được rồi. "Nếu như anh vẫn còn cảm thấy trong lòng bất an thì dừng về nữa, em đoán là ông ngoại cũng sẽ không ép anh." "Sao lại nói vậy?"
Da Mạc Thâm liền nhìn cô rồi đưa tay ra sở cắm cô: "Lúc em tiếp cận anh không phải là rất mưu mô sao, sao bây giờ lại ngốc như vậy chứ? Đến cả một chuyện còn con như thể cũng không thể nghĩ thông U?" không ngờ bản thân lại bị đối phương cười nhạo như vậy. "Anh nói cái gì cơ? Anh nói ai mưu mô? Nếu không phải lần đầu tiên gặp mặt em, anh đã dùng một giọng nói vô cùng lạnh lùng để nói với em thì em có cần phải dốc hết tâm tư của mình như thể không?"
Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, anh luôn tỏ ra lạnh lùng như băng, cho dù anh không nhớ ra cô, thể nhưng anh cũng không cần phải không thèm chạm vào cô dù chỉ một cái chứ, nghĩ đến đây Hàn Mộc Từ bằng cảm thấy tức giận, liền nhịn không được mà liếc Dạ Mạc Thâm một cái.
Da Mạc Thâm biết rằng mình chọc giận cô rồi, nhưng vẫn muốn trêu chọc có thêm chút nữa, đến khi nào thấy được bộ dạng giận dỗi của cô thì anh sẽ dừng lại, nhưng mà anh lại chợt nhớ đến việc có đang mang thai.
Thế là ý đồ xấu xa này đã bị bỏ qua. "Được rồi, lúc trước là anh không đúng, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa đâu. Còn về sợi dây chuyền mà ông ngoại tặng em, em cứ giữ gìn cẩn thận hoặc lấy ra đeo cũng được. "Thật sự không trả lại a?" "Trả cái gì? Ông đã đem sợi dây chuyền đó coi như quà ra mắt để tặng em, chính là đã thừa nhận em là cháu dâu rồi, em còn định từ chối sao?" "Em không phải là có ý đó..." "Trả lại cho ông ngoại, ông cũng không còn ai để tặng, ông cũng hơn năm mươi tuổi rồi, em cảm thấy là ông còn có thể tặng cho ai chứ?"
Hàn Mộc Tử nghĩ ngợi một chút, sau đó hỏi một câu với vẻ dò xét: "Hay là, em tặng lại cho dì nhỏ?" "Em có nhìn thấy biểu cảm của dì nhỏ lúc nhìn thấy sợi dây chuyền này không?"
Hàn Mộc Tử liền suy nghĩ kỹ càng lại, lúc Tổng An nhìn thấy sợi dây chuyền này, trong mắt liền hiện lên những cảm xúc lẫn lộn, đau lòng, căm phẫn, thất vọng và những cảm xúc phức tạp khác hoà lẫn vào nhau.
Nếu như đem sợi dây chuyển này tăng cho đi ấy có lẽ mỗi ngày Tống An đều sẽ nhìn vật nhớ người. Ai cũng đều không thể tặng được, chẳng lẽ chỉ có thể do cô cất giữ thôi ư? "Em giữ đi." Dạ Mạc Thâm lại tiếp tục nói,
Sau cùng Hàn Mộc Tử không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý: "Vậy em tạm thời sẽ cất giữ nó vậy."
Bởi vì phải chuẩn bị về nước, nên Hàn Mộc Tử đã thông báo tin tức này cho Geogre.
Ở một khía cạnh nào đó mà nói, Geogre đã giúp đỡ cô rất nhiều việc, những khi cô bất lực, có thể nói Geogre là người đã đưa tay ra giúp đỡ cô. Vì vậy, khi cô và anh định trở về Việt Nam, đương nhiên phải thông báo cho anh ta một tiếng.
Nhưng mà mấy ngày nay Geogre hầu như không hề có động tĩnh gì, đến cả Zalo cũng không thấy hoạt động, tài khoản của anh ta vẫn cứ nằm im lặng như tờ trong danh mục tài khoản bạn bè của cô, so với Geogre trước đây mà nói thì điều này thật sự không bình thường chút nào.
Lúc trước cô vướng bận chuyện riêng nên hoàn toàn không để ý vấn đề này. Bây giờ, sau khi gửi tin nhắn cho anh ta, cô mới phát hiện ra vấn đề này.
Thế là Hàn Mộc Từ thứ nhấp vào dòng thời gian của Geogre một lần nữa, mới phát hiện ra rằng ngay cả những tin tức mới nhất thì cũng đã được đăng tải một năm trước rồi, những ngày gần đây anh ta không hề đăng bất kỳ một bài mới nào trên dòng thời gian.
Chuyện này... có hơi không hợp lí cho lắm.
Nhưng mà Hàn Mộc Tử vẫn quyết định sẽ đợi thêm xem sao, chờ đến khi anh ta trả lời tin nhắn rồi mới tỉnh sau.
Dù sao thì vẫn còn năm ngày nữa họ mới về nước.
Còn Tiểu Nhan, quả thật giống như lời Da Mạc Thâm đã nói, vào ngày hôm sau, sau khi thức dậy, cô ấy đã không còn khóc hay làm ẩm lên nữa, cô ấy giống như không hề trải qua chuyện buồn phiền gì cả, cười cười nói nói như thể cô ấy đã trở lại là chính mình trước đây, vô tư vô lo.
Dáng vẻ này của cô, bề ngoài thì có vẻ là không có vấn đề gì nữa rồi.
Thế nhưng Hàn Mộc Tử lại có thể nhìn ra trong nụ cười của cô ấy dường như đang che giấu những giọt nước mắt ở trong tim.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng lại không biết phải khuyên bảo thế nào. “Mộc Tử, cầu không cần lo cho tớ, có thể tớ sẽ hơi buồn một chút, nhưng mà cậu nhìn tớ bây giờ mà xem, tớ đã cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều, tớ không phải là loại con gái yếu đuổi mỏng manh, tớ có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, sau này tớ sẽ ngày càng tốt hơn, rồi sẽ có một ngày tớ có thể quên đi người đó, sau đó sẽ tìm thấy một người khác tốt hơn"
Mặc dù những lời cô ấy nói ra vô cùng chắc nịch, nhưng Hàn Mộc Tử lại không hề tin dù chỉ một lời, chi lặng lẽ ôm lấy cô ấy.