CÔ VỢ GẢ THAY CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC CỐ CHẤP

   Tần Giai Nhân từ nhỏ đến lớn đều thích bắt nạt Tần Lục Nguyệt, nhưng điên cuồng như vậy là lần đầu tiên.

    Tần Lục Nguyệt bị đánh đang ngẩn ra.

   Tần phu nhân nhìn Tần Giai Nhân lần thứ hai mất khống chế cảm xúc, nhanh chóng chạy tới nâng Tần Lục Nguyệt dậy, nói: "Lục Nguyệt à, em gái cháu còn nhỏ, cháu thông cảm một chút. Cháu xem hôn nhân của cháu và Tông Minh Hạo..."

   Tần phu nhân nói tới lập tức nháy mắt cho chồng mình.

   Tần Quốc Dân nói: "Lục Nguyệt à, chuyện giữa cháu và Tông đại thiếu gia là sao? Sao cháu lại kết hôn với cậu ta?"

   Tần Lục Nguyệt che mặt trầm mặc lúc lâu mới trả lời: "Chuyện này không phải là tôi hỏi các người sao? Vì sao người tôi gả cho lại là anh ta?"

   Nghe Tần Lục Nguyệt nói, Tần Giai Nhân càng phát điên thêm, điên cuồng thét chói tai, âm thanh bén nhọn như ma: "Mày đồ tiện nhân này, có phải mày ngủ với Trần Cao rồi thì chẳng biết xấu hổ mà muốn nhúng chàm Tông Minh Hạo hay không? Tần Lục Nguyệt, tao nói cho mày biết, mày lập tức ly hôn cho tao, ly hôn, đó là của tao, chỉ có Tần Giai Nhân tao mới xứng đối với vị trí đại thiếu phu nhân Tông gia."


    Vẻ mặt Tần Lục Nguyệt đầy khó tin nhìn Tần Giai Nhân.

   Giọng điệu của nó vô cùng lạnh nhạt: "Lúc trước là các người ép tôi gả tới Tông gia, hiện tại lại ép tôi ly hôn. Không sao, vốn tôi cũng chẳng hứng thú gì vị trí thiếu phu nhân này, chỉ là tôi làm được nên làm có phải các người nên trả lại cô cho tôi không?"

   Tần Quốc Dân nghe Tần Lục Nguyệt trả lời, thở phào nói: "Cháu yên tâm đi, dù sao Ngọc Phượng cũng là em gái chú, sao chú có thể làm tổn thương nó? Một lúc nữa nó sẽ về. Lục Nguyệt à, nếu cháu không có hứng thú với vị trí thiếu phu nhân Tông gia này vậy cháu định khi nào thì ly hôn?"

   Tần Lục Nguyệt trào phúng nhìn Tần Quốc Dân: "Tôi chỉ hận hiện tại không thể lập tức ly hôn nhưng mà chuyện này do tôi quyết được sao? Nếu chú thím gấp gáp muốn tôi ly hôn thì cần gì ở đây lãng phí thời gian, không bằng tới Tông gia thuyết phục bọn họ chủ động ly hôn không phải càng nhanh hơn sao?"


   Tần Giai Nhân lại muốn nổi giận, Tần Lục Nguyệt lười nhìn sắc mặt của bọn họ: "Tôi ra ngoài chờ cô, đến đây thôi, tôi và cô sẽ dọn ra khỏi Tần gia, từ nay về sau chúng tôi không liên quan gì tới Tần gia này nữa."

    Nói xong Tần Lục Nguyệt xoay người rời đi.

    Tần Giai Nhân còn muốn lao ra đánh Tần Lục Nguyệt lại bị Tần phu nhân ngăn cản: "Được rồi Giai Nhân, nếu nó đã đồng ý ly hôn vậy nếu nó dám lừa chúng ta, con yên tâm, mẹ cho nó đẹp mặt."

   Lúc này Tần Giai Nhân mới dừng bước hầm hừ quay đầu rời đi. Tần Lục Nguyệt đứng ngoài cửa Tần gia, cô đơn đứng chờ. Ngoài trời nắng gắt như nổi lửa. Mà đáy lòng nó bình tĩnh không gợn sóng.

    Không bao lâu một chiếc xe lại gần, đến cửa Tần gia thì dừng lại. Cửa xe mở ra, Tần Ngọc Phượng chật vật từ trên xe bị người ta đẩy xuống.


   "Cô!"_Tần Lục Nguyệt chạy tới, đỡ Tần Ngọc Phượng không để bà ngã xuống đất.

   Tần Lục Nguyệt kiểm tra tay Tần Ngọc Phượng, may mắn không sao, noa thở hắt ra, ngón tay kia không phải của cô... Tần Ngọc Phượng không dám đối mặt với cháu gái, chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh nói: "Lục Nguyệt, lần này cảm ơn cháu."

   Tần Lục Nguyệt im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: "Cháu đã chuẩn bị vé xe, chúng ta đi tảo mộ ba mẹ."

    Tần Ngọc Phượng gật đầu. Tần gia trước kia tuy không tính là nhà cao cửa rộng nhưng cũng xem như là thế gia thư hương, hiện tại đã sa sút.

    Tần Lục Nguyệt vừa sinh ra không bao lâu thì ba mẹ gặp tai. nạn qua đời, Tần Ngọc Phượng còn chưa đủ 20 tuổi không am hiểu việc quản lý gia đình, bị người ta lừa sạch sẽ, còn gánh nợ lên người cuối cùng chỉ có thể bán sản nghiệp tổ tiên lấy tiền sống qua ngày. Lúc đó Tần Lục Nguyệt còn nằm trong tã lót.
   Tần Lục Nguyệt và Tần Ngọc Phượng trên danh nghĩa là cô cháu nhưng cũng xem như mẹ, tuy không phải mẹ đẻ, không đáng tin cậy, chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền nhưng bàn có thể không ăn mà dành miếng cơm cuối cùng cho Tần Lục Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi