Tần Lục Nguyệt nghiêm túc: "Con biết rồi. Vậy, con về trước ạ!"
Về tới biệt viện Tây Trang, vừa mới đi tới cửa lớn, nó còn chưa kịp nhìn rõ thì còi báo động ngay cửa đã réo lên inh ỏi.
Đúng lúc này, bảo vệ đi đến, chìa ra vẻ mặt muốn gây khó dễ đối diện với Tần Lục Nguyệt: "Thiếu phu nhân, đại thiếu gia nói bắt đầu từ hôm nay, người không cần trở về."
Cả người Tần Lục Nguyệt choáng váng.
Cô hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì!
Sáng sớm hôm nay, mọi chuyện còn rất tốt mà.
Tại sao bỗng nhiên...
"Tông Minh Hạo? Tôi muốn gặp anh ta."_Tần Lục Nguyệt bày ra bộ dạng cầu xin bảo vệ: "Tôi có thể nói chuyện với anh ấy không? Coi như anh ấy muốn đuổi tôi đi cũng nên nghe tôi nói vài câu chứ?"
"Thật xin lỗi, thiếu phu nhân, chuyện này tôi không thể quyết định. Đây là ý của thiếu gia, mời người về cho!"_Trong lòng bảo vệ cũng lẩm bẩm.
Không biết rốt cuộc là thiếu gia thật sự muốn đuổi Tần Lục Nguyệt đi hay chỉ là tức giận vu vơ thôi.Dù sao, mấy ngày vừa qua, bọn họ ở chung cũng thật tốt mà!Tần Lục Nguyệt còn muốn nói điều gì đó, bảo vệ đã xoay người lại rồi.
Tần Lục Nguyệt vừa muốn đuổi theo thì hai cánh cửa lớn khép lại, ngăn cản nó với thế giới bên trong.
Tần Lục Nguyệt lấy điện thoại ra gọi cho Tông Minh Hạo. Điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng không có ai bắt máy.
Tần Lục Nguyệt cười khổ một tiếng.
Nó biết, điện thoại của Tông Minh Hạo luôn được Tiểu Triệu giữ, trước giờ chưa từng xảy ra tình huống không có người nhận điện thoại. Chỉ có anh ta không muốn nhận mà thôi.
Tần Lục Nguyệt chán nản bèn ôm chiếc lọ ngồi xổm bên ven đường, hai tay bó gồi, vùi mặt giữa hai tay, khoảnh khắc ấy, nó tựa như người bị cả thể giới vứt bỏ, bơ vơ không nơi nương tựa.
Nó thật sự không biết bản thân đã làm sai chuyện gì, mới chịu phải sự trừng phạt như vậy.
Chỉ cần Tông Minh Hạo điểm ra chỗ sai của cô, cô nhất định sẽ sửa sai mà.Quả thật trước kia cô có ý nghĩ muốn rời khỏi Tông gia, trở về với tự do vốn có.Nhưng hiện tại đã không thể nữa rồi.Được rồi, mình thừa nhận mình rất ích kỉ, vì muốn lợi từ quyền lực và tiền bạc của Tông gia để điều tra nguyên nhân cái chết của ông bà nội và bố mẹ mình, cho nên, bây giờ mình không thể rời đi.Chỉ là, mình có cách gì khác sao?Hy vọng duy nhất của mình bây giờ đều nằm trên chiếc lọ. Nếu như đánh mất cơ hội này, đại khái đời này, mình sẽ mãi không có cơ hội chạm đến chân tướng những cái chết của người thân nữa rồi.
Cô của mình đã bỏ ra hơn hai mươi năm, nhưng vẫn không cách nào điều tra ra sự thật. Nếu như mình rời khỏi Tông gia, vậy kết quả sẽ như thế nào đây?Nhưng làm sao bây giờ? Rốt cuộc là mình nên làm gì đây?Chỉ cần anh ta chịu nhìn mặt mình thôi, bất kể có đưa ra yêu cầu gì, chắc chắn mình đều sẽ đáp ứng!Tần Lục Nguyệt ôm đầu gối, nghĩ đến tình cảnh đầy khốn đốn của nó lúc này, cùng với tương lai đầy mù mịt bất lực phía trước, không nhịn được nức nở, trong đôi mắt to tròn ngập tràn nước, từ từ lăn xuống.
Loại tuyệt vọng ấy, hoàn toàn khác xa với thời điểm cô của nó bị bắt cóc.
Bản thân nó biết có thể chạm đến chân tướng nhưng giờ phút này, lại bị cự tuyệt ngồi một góc bên ngoài cánh cửa sắt to lớn kia.
Giả sử nó không hề biết đến Tông gia có một viện bảo tàng tư nhân, ắt hẳn cô sẽ không tuyệt vọng đến vậy.
Vừa nhận được một tin tức dấy lên ánh sáng, liền sau đó hi vọng bị bóp tắt thành vụn không dấu vết.
Loại chênh lệch ấy... Tần Lục Nguyệt có cảm giác nó thật sự muốn tan vỡ.
Mà giờ phút này, Tông Minh Hạo ngồi trong thư phòng, trên vách tường là màn hình giám sát, mặt mũi Tần Lục Nguyệt gieo đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, là một cỗ tuyệt vọng.
Tông Minh Hạo cho rằng khi nhìn thấy cảnh này, ắt hẳn lòng hắn sẽ vô cùng thoải mái. Nhưng không, hắn không có. Hắn không những không thấy thoải mái, ngược lại còn chẳng có tí gì cảm giác vui sướng khi trả được thù cũ. Hắn nhìn Tần Lục Nguyệt khóc muốn thũng sâu hai con mắt, chỉ cảm thấy lòng cực lỳ nặng nề, bức bí hắn đến thở cũng thấy nhọc.
Tiểu Triệu đứng ở bên cạnh, không nói một lời.
Cậu ta cũng ngu ngơ chả biết đã phát sinh ra chuyện gì.
Ban nãy Tổng Giám đốc còn vui vẻ đi ra ngoài, đến khi trở về mặt mày liền âm trầm đáng sợ, ngay sau đó ban bố lệnh xóa định dạng khuôn mặt của Tần Lục Nguyệt ở cửa cảm ứng, còn đuổi Tần Lục Nguyệt ra khỏi biệt viện Tây Trang. Mà giờ phút này Tổng Giám đốc đang trưng ra gương mặt âm trầm nhìn chăm chăm vào màn hình của camera giám sát ở trước cửa biệt viện, Tiểu Triệu cũng bó tay với tâm tư của Tổng Giám đốc.
Bỗng nhiên Tông Minh Hạo đứng lên, chân bước nhanh ra ngoài. Tiểu Triệu liền dí sát theo sau: "Tổng Giám đốc, chúng ta phải đi đâu sao?"
"Đến công ty!"_Giọng Tông Minh Hạo lạnh như băng: "Đêm nay cả công ty tăng ca!"
Tiểu Triệu nhanh chóng gật đầu: "Vâng, Tổng Giám đốc. Tôi lập tức thông báo với các ban, toàn thể nhân viên tăng ca!"
Cửa lớn của biệt viện Tây Trang chậm rãi mở ra, Tông Minh Hạo ngồi trên chiếc Rolls-Royce đi ra ngoài.
Tần Lục Nguyệt mặc kệ những đau đớn trên người, đặt chiếc bình sức trắng trên mặt đất, nhanh chân đuổi theo: "Tông Minh Hạo, anh nghe tôi giải thích đi! Anh nghe tôi nói hết lời đã! Xin anh mà, dừng lại đi! Xin anh, nghe một vài lời của tôi thôi!"
Ngay khoảnh khắc Tần Lục Nguyệt xông lên, con RollsRoyce đi chậm lại.
Tài xế quay đầu nhìn Tông Minh Hạo.
"Tiếp tục."_Tông Minh Hạo không một cảm xúc ra lệnh.
Tài xế tiếp tục nhấn ga, kéo dài khoảng cách với Tần Lục Nguyệt, mà ở phía sau, Tần Lục Nguyệt không chịu bỏ cuộc. Tần Lục Nguyệt liều lĩnh đuổi theo.
Giơ tay lên, bắt lấy kính chiếu hậu: "Xin anh hãy nghe lời giải thích của tôi, xin anh đừng bỏ mặc tôi! Tôi thật lòng xin lỗi vì mọi thứ tôi làm. Tôi sẵn sàng bồi thường, xin anh đấy..."
"Lái xe!"_Tông Minh Hạo nghe hết những lời Tần Lục Nguyệt nói, vẫn như cũ không cảm xúc ra lệnh: "Nếu cậu để cô ấy đuổi kịp, vậy cậu có thể đi kết toán tiền lương."
Tài xế nghe xong, cũng không dám dừng lại, lập tức nhấn ga, một phát lao thẳng ra ngoài.
Tần Lục Nguyệt không kịp chuẩn bị tinh thần, liền bị ô tô kéo theo đi ra bên ngoài, té sõng soài trên mặt đất.
"Không, đừng đi mà...xin anh đấy..."_Tần Lục Nguyệt nằm nhoài trên mặt đất, không buồn quan tâm đến đau đớn trên người, lảo đảo bò dậy toan đuổi theo lần nữa.
Nhưng thật sự nó bị thương quá nặng, vừa bò lên đi còn chưa được hai bước, lại ngã lăn ra trên đất.
Áo quần rách bươm, tóc rối bù, khóc không thành tiếng. Hốc mắt nó tràn nước, đáy mắt chất đầy tuyệt vọng, khiến nó một lời cầu xin cũng không thốt ra thành câu.
Tông Minh Hạo vẫn nhìn cằm chằm vào bóng dáng chật vật của ai đó qua gương chiếu hậu.
Hai lần liên tiếp cô ngã là hai lần tim hắn khẽ nhói.
Đúng là cô gái ngu xuẩn... Tiểu Triệu cũng nhìn thấy tình cảnh này, cậu không không kìm được mở miệng: "Tổng Giám đốc..."
Chỉ là, không đợi Tiểu Triệu hoàn thành câu, Tông Minh Hạo đã xoẹt một cái, kéo ngang tấm rèm, chặn tầm mắt.
Tiểu Triệu biết điều lập tức im như hến, không dám ho he gì thêm, cúi đầu nhanh chóng thông báo cho tổng bộ tập đoàn tài chính Tông thị tối nay tăng ca. Nếu như hôm nay có người dám đến muộn, từ chối tăng ca, vậy thì chờ bị đuổi việc.
Vừa đền trụ sở tập đoàn tài chính Tông thị, toàn bộ nhân viên, mặc kệ là các Giám đốc cấp cao, bộ phận hay thậm chí là nhân viên dọn dẹp sảnh, tất cả đều phải tăng ca!
Bước chân Tông Minh Hạo hướng về phía thang máy, miệng không ngừng ra lệnh: "Thông báo đến người phụ trách mỗi bộ phận, mang theo thành tích một năm qua, đến phòng họp để họp!"
"Vâng, Tổng Giám đốc.Tôi lập tức thông báo!"_ Tiểu Triệu không dám chậm trễ, nhanh chóng liênhệ với người phụ trách của từng bộ phận, thuận tiện nhắc nhở bọn họ một câu,tuyệt đối không được phạm sai lầm, hôm nay tâm tình Tổng Giám đốc không được tốt.