CÔ VỢ GIẢ MẠO RẤT THẦN BÍ

Ngoại truyện 5.1

Một ngày này, trong căn phòng sang trọng cổ kính Cát Tường, bất luận là Hạ Mỹ hay Quảng Cúc, hoặc Ngô Lệ đều bị chuyện này dọa cho mặt mày trắng bệch.

Các cô cho đến bây giờ đều không có trải qua chuyện như vậy, đương nhiên cũng không ai muốn để bản thân mình gặp phải cảnh “Kỳ Ngộ”quỷ tha ma bắt như vậy.

Đối mặt với kinh ngạc này, bọn họ không có dũng khí, thở cũng không dám thở mạnh, từng người ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, sợ viên đạn vô tình, bất thình lình nã thẳng vào đầu, vì thế mà mất đi sinh mạng.

Ninh Mẫn rất trấn tĩnh, ánh mắt rất bình tĩnh, luôn luôn quan sát kỹ mọi việc.

Khu quán Cát Tường, là nơi nổi tiếng sang trọng Ba Thành, nằm ở tầng cuối cùng, nơi hoàng kim, có một lượng khách lướng lui tới, sau đó đúng thời gian nghỉ trưa, rất nhiều thành phần công nhân viên tri thức, tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi dạo phố__trong quán ngoài bốn người bọn họ, còn có mười mấy hai mươi người trẻ tuổi, bây giờ đều bị đuổi chạy cùng nhau, đều nhìn cùng một ánh mắt lo sợ kinh hoàng.

Người bán hàng tổng cộng có mười người, có hai bảo vệ ở cửa, đã bị chúng đánh ngất lúc vào cửa.

Có vẻ như là bị gây mê. Bởi vì không có nhìn thấy máu.

Cụ thể tại sao họ lại làm vậy, Ninh Mẫn cũng không rõ, dù sao, lúc nghe thấy tiếng sung cô quay lại thì nhìn thấy hai người kia đã nằm trên mặt đất rồi.

Bọn cướp tổng cộng có hai tên, nhưng bên ngoài để lộ người mới ra tù.

Máy giám sát đã bị đạn phá hỏng, phương thức rất chuẩn, có thể nói rõ hai chuyện: thứ nhất bọn họ đều là người đã trải qua huấn luyện quân sự, thứ hai, trước khi xảy ra chuyện bọn họ rất quen thuộc quán Cát Tường này.

Lúc này, không khí khẩn trương mà đông cứng lại, người nhát gan đều bị dọa cho phát khóc.

Hai tên cướp kia dùng sung chĩa vào một con tim, uy hiếp chủ quán mở két tiền. chủ quán nào hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể sợ hãi đem hết vàng bạc châu báu còn có một ít tiền mặt bày ra trên mặt quầy, chỉ mọng bọn họ đừng đả thương người.

Ninh Mẫn vẫn ngồi xổm bên ngoài thừa cơ mà hành động.

Cô nhìn thấy một tên lùn đang vơ vét châu báu, còn tên cao đề phòng nhìn xung quanh, từng bước bước lại gần mình.

Đột nhiên, cô vươn người nhảy một cái, bắt lấy sung của hắn, lưu loát chuyên nghiệp cướp lấy sung trên tay hắn.

Vóc dáng cao lớn không nghĩ đến con tim trong lúc này lại thoát ra, còn là người mảnh mai mềm yếu như vậy, trên thực tế người phụ nữ này lại khống chế người khác dễ dàng cướp được sung của hắn.

Hắn một quyền bay tới muốn đoạt lại súng, lại cùng lúc đấu quyền với người phụ nữ này.

Sau khi đánh văng ra ba bước, hăn cảm thấy trước mặt có cái bóng đen, ngay sau đó ngực trúng một cước thật mạnh, thân hình cao lớn liền như tảng đá bay ra ngoài đường, phanh, đầu không biết đụng vào đâu, ý thức dần mơ hồ.

“Anh rể”

Ninh Mẫn nghe được tên lùn kia sợ hãi kêu lên một tiếng, bỏ lại đống châu báu, cầm súng muốn bắn.

Cô nhíu mày một cái, lộn mình trên không nhắm đúng chân của hắn bắn một phát. Người cầm súng đó ngã xuống, một viên đạn bay ra, dọa con tim một trận hét chói tai.

Cô vừa lúc lộn mình một cái, phát súng thứ hai nhắm ngay cổ tay của tên lùn, ba giây sau, hắn lại kêu lên một tiếng thảm thiết, súng rơi xuống đất máu chảy tứ tung.

Ninh Mẫn lao qua, tịch thu súng còn lại kia, rất bình tĩnh hướng chủ quán đang kinh ngạc đến ngây người kia nói một tiến:

“Báo cảnh sát”

“À…….vâng ……”

Quá trình này, trước sau không quá mấy phút. Động tác rất nhanh nhẹn lưu loát, hơn nữa còn xinh đẹp quyết đoán, không có nửa phần chần chừ, mọi người nhìn đến mà trợn mắt há mồm, trong lòng sợ hãi kêu: này này này… người phụ nữ này cũng thật trâu bò.

Trong phòng vang lên tiếng báo cảnh sát. Điệu bộ tên lùn kêu thảm thiết trên mặt đất, tay chân tất cả đều là máu, nam nữ quý tộc sắc mặt không sao tốt hơn được.

“Đừng kêu nữa, tôi không đánh, anh bị thương không chết được. lại nói, súng này của mấy người, lực sát thương không lớn…”

Viên đạn toàn bộ bị dỡ ra, một viên găm ở chân tên lùn. Ninh Mẫn tiến lên đứng trước mặt hắn, kéo mặt nạ của hắn lộ ra tuấn tú, trẻ tuổi, tầm hai mươi mấy tuổi. khẳng định không quá 25 tuổi, trên mặt tất cả là nỗi thống khổ cùng sợ hãi.

“Chậc, lớn lên đẹp trai như vậy, không học hành cho tốt bắt chước người ta đi làm cướp, mẹ cậu dạy cậu như thế nào, quân tử ai tài, đắc thủ chi hữu đạo.”

Cô vứt mặt nạ đi, đang muốn kéo cái mặt nạ của tên cao lớn kia xuống, lúc này cảnh sát vẫn chưa tới cô muốn nhìn mặt bọn họ.

“A đừng giết tôi, đừng giết tôi…”

Lúc này phía sau truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, là tiếng của Hạ Mỹ.

Ninh Mẫn thấy lạnh lưng, quay đầu nhìn thấy tên cao lớn bị cô đá ngất đã tỉnh lại, hơn nữa còn bắt Hạ Mỹ làm con tim.trên tay là con dao găm lập lèo sáng__tiểu Mỹ mặt trắng bệch người run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, cô vỗ ngực thở một cái, nhất thời hối hận, vừa rồi cô phải cho hắn một viên đạn mới phải, để hắn đỡ tác quái.

“Đưa khẩu súng đây” tên cao lớn quát. Cô bình tĩnh nhìn không có đưa, mà chỉ nhắc nhở hắn

“Anh chạy không thoát đâu, tôi khuyên anh thả người ra thì tốt hơn. Anh và đồng bọn của anh đểu bị lộ tẩy, cho dù bây giờ thả anh đi, kết quả cũng giống nhau. Cảnh sát Ba Thành không phải người ăn hại…”

Tên cao lớn nghe vậy, tựa như sói đói bụng trong đêm hung tợn xông tới, đáy mắt lộ tia giết người.vốn như vậy rất thuận lợi, ai có thể nghĩ đến lại gặp phải người này, hắn đã tìm cách hành động nhiều ngày, sắp thành lại bại, hắn không căm lòng.

“Không nói cũng biết, nghe đây muốn tôi thả người, phải đáp ứng điều kiện của tôi”

“Diều kiện gì? Nói tôi nghe thử một chút”

“Tôi muốn tiền. nếu không đưa, ngay hôm nay, tôi sẽ cùng chết với con tim”

Ngoài cửa bảo vệ đã tới, tên lùn đã bị khống chế

“Muốn bao nhiêu?”

Ninh Mẫn ý bảo bảo vệ án binh bất động, tự nhiên hỏi

“Tám mươi tám vạn” lời của hắn vừa nói ra cũng không quá lớn.

Cô nghe mà ngẩn người, cảm thấy người này cướp bóc giống như không phải cướp bóc đơn giản mà là có mục đích khác.

“Ở trong quán không có nhiều tiền mặt như vậy” chủ quán ở bên cạnh giải thích

“Không có tiền mặt chuyển khoản cũng được”

Ninh Mẫn càng kinh ngạc hơn, chuyển khoản trong lời nói, tài khoản ngân hàng một khi bị đóng lại hắn sẽ không lấy được tiền, nhưng lại để lộ thân phận thật sự của mình.

“Này …này….tôi phải xin chỉ thị”

Chủ quán có chút khó khăn, hắn cũng chỉ là người làm công. Ninh Mẫn cũng đáp ứng rất quyết đoán.

“Được, 88van có đúng không?tôi sẽ chuyển cho anh qua ngân hàng HP”

Mọi người lại kinh sợ,88 vạn, cũng không phải con số nhỏ, tri thức bình thường, nếu là lương cứng, không ăn không uống vài năm mới tích góp được.

Hạ Mỹ cũng há hốc mồm: Ninh Vũ… tự nhiên lại thành một phú bà.

“Chủ quán, cho tôi cái máy tính có internet, vì để đảm bảo an toàn tôi buộc phải chuyển khoản”

Ninh Mẫn quay đầu nho nhã tỉnh cầu

“Được cô chờ tôi chút”

Trong chôc lát, một cái laptop được mang ra để trên quầy, Ninh Mẫn cũng nhặt lấy ví của mình, từ bên trong lấy ra một cái thẻ bạc cắm vào ổ USB, vừa đăng nhập thông tin cá nhân, vừa nói:

“Tên, tài khoản, mở tài khoản đi…”

Tên cao lớn nhìn cô một cái ánh mắt đầy nghi ngời, không thể xác định được người phụ nữ này rút cuộc có thể chuyển khoản được cho hắn hay không: nhìn cách ăn mặc chỉ là công nhân bình thường

“Cô thật sự có thể cho tôi nhiều tiền như vậy?”

“Anh bây giờ giống như không tin tôi có năng lực như vậy, nhưng không có lựa chọn nào khác. Nghe đây, tôi chỉ muốn bạn tôi được an toàn, mà anh đòi tiền, chúng tôi đáp ứng theo yêu cầu của anh… đọc đi..”

Ninh Mẫn ngồi trên ghế cao, hai chân vắt chéo, sắc mặt trầm tĩnh, tư thế kia rất tự tin hơn nữa có khí thế. Khiến không người nào có thê hoài nghi năng lực của cô.

Tên cao lớn trầm mặc một chút, rút cuộc cũng đọc tài khoản:

“Đệ Ngũ NGạn, ngân hàng Thành Đông Ba Thành, sô tài khoản: 33…”

“Uk, chờ tôi ba phút”

Ninh Mẫn bắt đầu thao tác chuyển khoản, 3phut sau, trên người đàn ông vang lên tin nhắn chuyển khoản thành công. Hắn nhìn một vòng đề phòng, một bên móc điện thoại từ trong túi ra xem xét.

Xác định tiền đã được chuyển đến hắn gọi một cú điện thoại

“Này, em gái, tiền đã đến rồi có thể đi nộp phí được rồi, đúng… em đừng quản tiền làm sao mà có, nhanh đi giao tiền. để bác sĩ sắp xếp bàn mổ. anh tạm thời chưa về được. em giúp anh chăm sóc nó thật tốt…cảm ơn..”

Hắn nói xong, cúp điện thoại

“Có thể thả người được chưa?”

Ninh Mẫn tựa hồ đã biết được nguyên do vì sao hắn muốn số tiền này, ngữ khí chậm lại nhẹ nhàng hỏi một câu

“Đợi 10phut nữa” người đàn ông đó nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi