CÔ VỢ HOÁN ĐỔI


Hách Trình Du luôn dịu dàng ôm lấy chiếc eo của vợ, ánh mắt ôn nhu luôn ngắm nhìn cô khiến cho ai nấy đều phải ghen tỵ.

Mấy lời khó nghe sao anh có thể cho nó lọt vào tai, bây giờ chỉ có thể nghe những lời mật ngọt từ cô vợ nhỏ.
Lộ Khiết vốn đã áp lực vì từ trước tới nay cô làm gì có cơ hội đi tới những nơi sang trọng, xa xỉ như thế này.

Sánh bước bên Hách Trình Du, cô phải chịu bao nhiêu ống kính chỉa vào, đã vậy xung quanh đều là những lời bàn tán khó nghe.

Biết vợ buồn nên Hách Trình Du cũng chỉ biết ân cần hỏi thăm.
-Em không sao chứ?
-Ừm, em không sao.
-Mặc kệ bọn họ, anh không quan tâm.

Em là Hách thiếu phu nhân, ngẫng cao đầu lên, em xứng đáng được làm điều đó.

Mọi kẻ tiểu nhân không đáng để em đưa vào mắt, hiểu chưa?
Mấy lời của anh nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng sắc bén, làm cho cô cũng tự tin lên hẳn.

Gật đầu với anh một cái, Trình Du yên tâm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô khẽ cười.
-Chúng ta lại kia nghỉ mệt một chút.
-Ừm.
Trình Du cùng cô ngồi xuống một bàn ăn nằm trong góc tối.

Anh muốn tránh xa ống kính nhà báo vì không muốn cô phải lo nghỉ thêm.
-Nếu mà mệt thì ngồi đây đi, anh đi lấy chút đồ ăn cho em.

-Ừm, nhanh đấy.

Em thích ăn chả giò.

-Biết rồi cô ạ, anh sẽ lấy thật nhiều chả giò cho em.


Trình Du hôn chụt lên môi cô rời đi.

Lộ Khiết buồn chán lướt điện thoại xem tin tức.

Ngày mai thôi lại cả một loạt hình tình tứ của anh và cô lên báo.

Ở chung với anh lâu như vậy, cô cũng đang tập làm quen với việc bị nhà báo nhắm tới.

Đó cũng là lý do mà anh mãi nhất quyết không cho cô ra ngoài tìm kiếm việc làm.

-Chào thiếu phu nhân Hách, lâu rồi không gặp cô.
Lộ Khiết ngước mắt lên, một cô gái với nhan sắc vô cùng sắc sảo đứng trước mặt cô.

Mái tóc bạch kim kia cũng quá nổi bật rồi.

Theo phép lịch sự cô đành đứng dậy bắt tay cô gái cúi đầu chào.
-Chào cô.

-Dạo này, vợ chồng cô có vẻ rất thân thiết.

Hay là lại diễn cho thiên hạ xem? Nhà họ Hách các người đúng là rất lì đòn, lâu như vậy cũng không hạ màn cái hôn nhân không tình yêu này.
-Diễn?
-Thôi đi, đừng có giả ngây giả ngô.

Nhìn thôi cũng quá đủ chán ghét!
Lộ Khiết nhíu mày đưa tay vớ lấy ly rượu trên bàn.

Linh cảm cho cô biết người trước mặt không phải người tốt, thái độ như vậy cũng nhanh chóng thay đổi.

Nâng ly rượu khẽ cười như mời cô ta rồi uống một ngụm lớn.

Cô khoan thai, nhẹ nhàng bắt chéo chân nhếch môi.
-Vợ chồng tôi có thế nào cũng không liên quan đến một người ngoài như cô đây chứ? Nếu trước đây có không thân thiết, thì cũng chính là vợ chồng tôi giận dỗi nhau một chút.

Việc này, không mượn vị tiểu thư đây quản rồi.

-Cô…
Ả tức đến đỏ mặt, hai con mắt trừng lên.

đứng dậy chỉ thẳng vào mặt cổ mà hét lớn.

-Cô đó Nhã Di, cô cũng chỉ là một con đàn bà dơ bẩn và lăng loàn.

Trình Du đúng là mù mới lấy cô.

-Anh ấy có mù cũng là chồng tôi, là chủ tịch của Hách thị.

Mù như anh ấy, thì trăm vạn kẻ cũng muốn mù.
-Lý Kỳ Y tôi nhất định phải có được Hách Trình Du, cô cứ chờ đó.

Lộ Khiết đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh không lấy một tia cảm xúc nào của cô nhìn thẳng vào mắt của Lý Kỳ Y.


Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo sự kiên quyết và chế giễu.
-Nói tôi dơ bẩn, vậy mà cô lại có ý định cướp chồng tôi.

Xem xem, ai mới là kẻ dơ bẩn đây?
-Cô…
-Còn nữa, nếu cô đủ khả năng… thì tôi mời cô!
Lý Kỳ Y bực tực giận bỏ đi, Lộ Khiết ngồi xuống ghế.

Dù cố bình thản nhưng trong cô cũng có rất nhiều bực tức.

Uống cạn ly rượu ban nãy, cô rót thêm vào ly uống hết.

Liên tục hai ba ly cứ thế được đổ vào khoang miệng.
-Ợ… sao mọi thứ quay chong chóng vậy nè?
Hách Trình Du trong lúc lấy phần ăn lại gặp các đối tác quan trọng nên đành nén lại hỏi thăm vài câu.

Lúc trở về, trên tay với hai phần đồ ăn bước lại ngồi cạnh cô.

Anh vui vẻ ghim một miếng chả giò lên muốn thể hiện tình cảm.
-Anh đút cho em.

-Ơ… sao lại có 3 Trình Du luôn này… thật là nhiều Hách Trình Du… ợ…
-Cái gì vậy? Ôi trời, em uống rượu sao?
-Không có, em không có uống.

Rượu tự chui vào bụng em.

Cô bắt đầu nói nhăng nói cụi làm anh thở hắt.

Cầm chai rượu trên bàn lên, anh thở dài vì nồng độ cao.

Dù là Nhã Di hay Lộ Khiết thì tửu lượng đều yếu như nhau.
-Em còn dám nói là không uống.

-Ơ kìa, sao trời lại không có sao?
Lộ Khiết chỉ lên trần nhà lại đòi sao? Trình Du thở hắt bế cô lên bước ra khỏi buổi tiệc.

Cả đoạn đường ai nấy đều phải quay đầu nhìn dáng vẻ nam thần ấy, mà cô gái trong lòng lại liên tực quấy rối vỗ vỗ ngực anh.

-Trình Du… ai cũng nhân bản cả này.

Mắc cười quá…
-Em mới mắc cười đấy.

-Ồ, ở đây có sao rồi này.

Nhưng sao lại không có trăng? Oaaaa, chắc chắn là Bao Công, ông ấy bắt trăng bỏ lên trán rồi.

-Em thôi nói loạn nào.

-Anh… anh… anh…
-Làm sao?
-Anh yêu em không?
-Có, anh yêu em.

Đặt cô vào xe, anh nhanh chóng quay lại ghế lái.

Phóng xe trở về nhà, nhất định không để cô làm loạn ở nơi như này được.
-Trình Du, em cấm anh không được yêu ai khác ngoài em.

-Vâng.

-Anh chỉ được yêu em thôi đấy.

Nói rồi cô gục bên cạnh cửa sổ xe nhắm mắt lại.

Trình Du dừng đèn đỏ liền cởi áo vest đắp lên người cô.
-Thật tình, anh chỉ yêu mình em.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi