CÔ VỢ HOÀN HẢO

Thân thể Đình Phong cứng lại khi nghe thấy lời nói trực tiếp của Hoàng Ly.

Hơn năm phút trôi qua mà anh vẫn còn chưa hoàn hồn.

“Em muốn anh từ bỏ Khả Hân để kết hôn với em”

Hoàng Ly “tốt bụng”

nhắc lại một lần nữa.

“Em đừng đùa, chuyện này không nên lấy ra để nói giỡn đâu.”

Đình Phong nhíu mày nhắc nhở.

Chuyện cấp bách lúc này là giúp Khả Hân thoát tội.

Anh không muốn mất thời gian vào những điều vô bổ.

“Em nói thật lòng, em muốn anh cưới em.”

Hoàng Ly nhìn thẳng vào mắt Đình Phong, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc.

Nhưng chỉ có cô mới biết rằng trong lòng đang cuộn trào những cơn sóng mãnh liệt đến thế nào, Đây là cơ hội cuối cùng để cô giành lại được Đình Phong, bỏ qua lần này thì mong ước bước Vào gia đình họ Hoàng trong tương lai sẽ trở nên càng xa vời.

“Không thể: Ngay khi xác nhận Hoàng Ly không nói giỡn thì thái độ Đình Phong lập tức thay đổi.

Khuôn mặt anh lạnh xuống, không cần nghĩ ngợi nhiều mà từ chối thằng thừng.

Tuy nhiên, khi thấy ánh mắt rưng rưng như bị tổn thương của Hoàng Ly, Đình Phong lại cảm thấy có chút hối hận.

Cô đang bị thương, tâm trạng hiện giờ cực kỳ bất ổn nên khó tránh khỏi có những suy nghĩ kỳ lạ.

Anh không nên to tiếng với cô như vậy.

“Hoàng Ly, anh hiểu là em vừa trải qua một cú sốc nên nhất thời mất tỉnh táo.

Thế này di, đợi em bình tĩnh lại chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện được không?”

Hiện tại, Đình Phong muốn đến đồn công an ngay lập tức để bảo lãnh Khả Hân ra ngoài.

Anh rất lo lắng khi nghĩ tới chuyện cô phải một mình đối diện với sự truy hỏi của cán bộ điều tra.

Khi đang muốn đứng dậy thì Đình Phong bỗng bị Hoàng Ly túm chặt lấy cánh tay.

Cô rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đình Phong, xin anh… nghe em nói một lời?“ Dáng vẻ yếu ớt bất lực của Hoàng Ly khiến nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim Đình Phong xúc động.

Anh gật đầu và ngồi lại bên giường bệnh của cô.

“Anh còn nhớ em từng nói gì với anh về những điều quan trọng nhất trong cuộc đời của em không?”

Đình Phong im lặng, ký ức bỗng trở về thời điểm anh và cô còn mặn nồng bên nhau.

Khi đó, Hoàng Ly thường thủ thỉ vào tai anh mấy câu đại loại như: “Phong, anh có biết trên đời này điều gì quan trọng nhất với em không?”

“Em hỏi anh nhé, anh biết em thích gì nhất không? “Phong ơi, trả lời em đi.”

Khi ấy, dẫu biết rõ câu trả lời nhưng anh vẫn phối hợp coi như không biết và bắt đầu trêu đùa cô: “Anh”

“Hừ, không biết xấu hổ.”

“Vậy xin được rửa tai lắng nghe.”

“Trên đời này có ba điều quan nhất với em.

Một là ba mẹ, hai là ước mơ trở thành nghệ sĩ múa nổi tiếng và cuồi cùng thì anh đoán đúng, chính là anh đó.”

Kết thúc câu chuyện luôn là những tràng cười giòn tan của Hoàng Ly và vẻ mặt cưng chiều của anh.

Nhớ đến những điều này, Đình Phong có chút rầu rĩ.

Bốn năm thấm thoắt trôi qua.

Chẳng ngờ, vẫn là anh và cô ngồi đối diện nhau nhưng đã trong một khung cảnh hoàn toàn khác “Chắc anh cũng nhớ ra rồi nhỉ?“ Giọng nói của Hoàng Ly mang một nét buồn bã thê lương.

Cô không nhìn Đình Phong mà hướng ra ngoài cửa sổ: “Em đã nghĩ, chỉ cần trong cuộc đời mình có ba điều này là em sẽ trở thành người hạnh phúc nhất.”

Nước mắt bắt đầu lăn dài xuống hai má, Hoàng Ly quay đầu lại nhìn Đình Phong, giọng nói trở nên khàn khàn: “Hiện tại, em đã vĩnh viễn mất đi ước mơ của mình, rồi một ngày ba mẹ cũng sẽ rời xa em.

Đình Phong, em chỉ còn duy nhất một mình anh.”

“Anh biết không, suốt những năm tháng ở bên Anh Quốc, trong môi trường nghệ thuật khắc nghiệt, rất nhiều lần em đã muốn gục ngã Nhưng chỉ cần nhớ đến ba mẹ và anh, em lại như được tiếp thêm động lực để sống và cống hiến: “Chưa một giây phút nào em quên anh, quên mất khoảng thời gian ngọt ngào giữa hai chúng ta.

Em từng nghĩ khi trở về, nếu anh vẫn còn có chút tình cảm với em thì em sẽ không do dự mà chạy tới ôm anh.”

“Nhưng Khả Hân đã đến trước một bước và xuất hiện bên đời anh.

Em không oán trách cô ấy vì vốn dĩ lỗi là do em đã rời bỏ anh.

Em cứ nghĩ rằng chỉ cần âm thầm chúc phúc cho anh là đủ.

Chẳng ngờ…”

Nói đến đây, Hoàng Ly bỗng nở nụ cười đau thấu tim gan: “Khả Hân đã cướp được anh thì cũng thôi đi, tại sao cô ấy còn nỡ lòng cướp nốt niềm hi vọng cuối cùng của em chứ? Anh bảo em phải tha thứ cho Khả Hân như thế nào đây?”

“Hoàng Ly, anh “Đừng lên tiếng, để em nói hết.

Em đã chịu đựng quá đủ rồi, dù thế nào hôm nay cũng phải nói với anh tất cả những suy nghĩ trong lòng.”

Đình Phong siết chặt nắm tay, muốn mở miệng nói gì để biện minh nhưng đã bị Hoàng Ly ngăn lại.

Không còn cách nào khác, anh đành lặng lặng ngồi nghe.

“Sức chịu đựng của con người có giới hạn.

Khả Hân năm lần bảy lượt xúc phạm những điểm mẩu chốt của em.

Cô ấy phải trả giá vì những tổn thương đã gây ra cho em.”

“Tội mưu sát nếu được thành lập thì ít nhất cũng phải ăn cơm tù vài năm.

Anh cũng hiểu thanh xuân của con gái ngắn ngủi thế nào rồi đấy.

Tương lai của em và Khả Hân lúc này hoàn toàn nằm ở quyết định của anh.”

Những lời cuối cùng được Hoàng Ly đặc biệt nhấn mạnh khiến khuôn mặt Đình Phong tái đi.

Anh biết Hoàng Ly nói sự thật.

Hiện tại, tuy không có vật chứng nhưng nhân chứng lại rất nhiều.

Mọi thứ đều bất lợi cho Khả Hân, muốn cứu Khả Hân thì chỉ có cách duy nhất là phía nhà Hoàng Ly rút đơn kiện.

Chẳng qua, điều kiện lại là.

Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ phải buông tay Khả Hân, trái tim anh đau đến không thở nổi.

Anh đứng bật dậy, không trả lời Hoàng Ly mà bước thẳng ra khỏi cửa.

Anh cần một chút yên tĩnh để bình tâm lại.

“Em cho anh hai ngày để suy nghĩ kỹ.

Anh có thể bảo lãnh Khả Hân ra ngoài, nhưng đơn kiện một ngày chưa rút lại thì cô ấy vĩnh viễn đeo trên lưng tội danh mưu hại người khác.”

Đằng sau lưng Đình Phong vang lên tiếng cảnh cáo của Hoàng Ly.

Bước chân anh đột ngột ngừng lại: “Em đang ép anh?”

Ánh mắt Đình Phong không một chút độ ấm.

Anh cảm thấy ngỡ ngàng khi Hoàng Ly nói ra những lời này.

Cô thừa hiểu thứ anh ghét nhất chính là bị người khác ép buộc mình phải làm gì Những ngón tay Hoàng Ly hơi trắng bệch vì siết chặt lấy ga giường.

Đương nhiên cô biết hiện tại trong lòng Đình Phong rất khó chịu, nhưng cô cũng hết cách Chỉ cần anh đồng ý chuyện này, về sau cô sẽ từ từ dùng năng lực để thuần phục sự kiêu ngạo của anh một lần nữa.

“Không phải em ép anh, mà là Khả Hân không cho em đường lui nữa rồi.

Chuyện này liên lụy quá lớn.

Đặc biệt ảnh hưởng tới danh dự của gia đình anh và tập đoàn Kings.

Mong anh cân nhắc đến lời đề nghị của em.”

“Lời để nghị gì vậy?“ Thanh Sơn và bà Lụa bước vào đúng lúc nghe được câu nói này của Hoàng Ly.

Bà Lụa cầm hộp cháo tới chỗ giường bệnh của con gái.

Thấy đôi mắt cô đỏ hoe, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng lưng người đàn ông gần cửa, bà thở dài, múc cháo ra chén rồi bừng tới trước mặt cô.

“Con ăn đi cho nóng, chắc đói là rồi đúng không?”

Hoàng Ly quay mặt qua chỗ khác để gạt nước mắt, lắc đầu nói với má mình: “Má để đó một lát con ăn.”

Mặc cho bà Lụa năn nỉ vài lần nhưng Hoàng Ly vẫn không chịu đụng vào một miếng.

Bà đành ngồi xuống bên cạnh cô, trông mong cô có thể tiếp tục nói chuyện.

Ở phía cửa phòng, Thanh Sơn rất ngạc nhiên khi trông thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Đình Phong nên muốn mở miệng hỏi.

Nhưng Đình Phong đã nhanh chóng lên tiếng trước: “Cu Bin thế nào rồi? “Khóc suốt từ lúc lên xe đến khi về nhà, khó khăn lắm mẹ tôi mới dỗ nó ngủ được.

Đêm quan phát sinh chút việc nghiêm trọng nên tôi phải xử lý gấp nên không kịp tới đây.”

“Cậu vào thăm Hoàng Ly đi, tôi tới đón cu Bin”

Nói xong, Đình Phong bước ra khỏi phòng, hoàn toàn không thèm để ý gì đến gương mặt sửng sốt của Thanh Sơn.

Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện? Nghĩ tới điều gì đó, Thanh Sơn quay đầu nhìn Hoàng Ly.

Hắn thực sự không muốn tin cô là người bày ra chuyện này.

Trong lòng hắn, Hoàng Ly giống như đóa hoa sen thánh khiết không nhiễm bụi trần Nhưng nhớ đến bằng chứng trong tay mình, hắn chẳng thể thay cô bào chữa nữa.

Có lẽ không một ai biết rằng, trước khi buổi lễ được tổ chức, Thanh Sơn đã lén lút đặt một thiết bị ghi hình mini mà mình mới tậu được và đặt ở lẫng hoa khu vực sảnh tầng hai.

Thực ra, hắn chỉ muốn thử nghiệm một chút món đồ chơi mới của mình, không ngờ hiện tại nó trở thành bằng chứng kết tôi Hoàng Ly.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi