CÔ VỢ HỢP ĐỒNG CÓ CHÚT THÊ LƯƠNG


Về công ty , xe dừng lại.

Anh xuống xe trước , đoạn nói:" Lên phòng đi em cần nói chuyện " Anh Trịnh nghe vẫn chưa lọt tai nhưng cũng gật đầu một cái.

Anh lên trước , thư kí xuống xe rồi đi sau anh.
Anh Trịnh xuống xe , bước thong dong vào công ty.

Bước lên phòng anh , anh Trịnh giơ tay lên định gõ vào cánh cửa phòng anh nhưng vừa giơ lên thì đột nhiên tay anh Trịnh khựng lại đôi chút.

Các ngón tay từ từ cụp xuống và tạo thành nắm đấm.

Gõ mạnh lên cửa.
Tiếng phát ra " cạch cạch " làm vang dội những nơi xung quanh ấy.

Anh đang đau đầu nên nghe tiếng đấy , tâm trí anh lại càng rối hơn nữa.
Anh nói vọng ra:" Mời vào "
Anh Trịnh vặn chốt , đi vào.

Bước đến chỗ ngồi , anh Trịnh ngồi xuống trước mặt anh.

Chưa nói gì vội , anh Trịnh nhìn anh rồi mới hỏi:" Kêu anh có việc gì ? " Không hỏi về chuyện của công ty Vinh Hoa mà hỏi lại anh
Anh không biết nên nói sao cho người ta hiểu cảm giác hiện tại của anh nữa.


Thật muốn điên đầu mà.
Nhìn thấy thái độ của anh , anh Trịnh càng thêm phần nghi ngờ hơn nữa.

Rốt cuộc thì có chuyện gì mà khiến cho Lục Tổng của chúng ta rối trí như thế cơ chứ ??? Còn là một dấu hỏi lớn được đặt ra.
" Sao thế ? Nói đi " Anh Trịnh gặn hỏi
Cuối cùng , anh cũng lên tiếng:" Một vài chuyện cá nhân thôi " Anh không nói ra vấn đề kia tốt nhất cứ giữ trong lòng.
" Vậy hả ?? " Anh Trịnh cười
Anh kể vắn tắt về cái chuyện anh lấy cắp bản vẽ của cô thế nào.

Kể xong , anh Trịnh đã tưởng tượng ra cảnh đó , anh Trịnh lên tiếng:" Anh hiểu rồi.

Em mau nói rõ việc em lấy cắp bản vẽ đó đi "
Anh không nói gì nữa , ngồi ngẫm nghĩ
" Em cứ suy nghĩ đi.

Ánh Tuyết là Mộc Tổng , sắp tới còn hợp tác với công ty chúng ta mà nếu em không có xin lỗi gì thì anh cũng chắc em sẽ hợp tác được đó " Nói xong , anh Trịnh bỏ đi về phòng.
Mười giờ , anh vẫn chưa nghĩ sẽ xin lỗi cô nhưng sao trong lòng anh lại đau đến thế cơ chứ ??
< Tại Mộc gia >
Cô chán quá nên rời khỏi giường.

Đi chân trần ra khỏi phòng.


Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng đi xuống phòng mẹ để nói chuyện.

Cô tìm mẹ xung quanh nhưng không thấy.

Cô hỏi dì Lâm:" Dì ơi , dì có thấy mẹ con ở đâu không ạ ?? "
Nét mặt cô rất dễ thương , mắt chớp chớp nhìn dì Lâm
Dì Lâm cười hiền:" Mẹ con trong phòng đó con mau vào xem đi "
" Dạ " Cô cười rồi định đi đến phòng mẹ cô thì dì Lâm lên tiếng:" Có chuyện gì sao con ? "
" Dạ không có " Nói rồi , cô đi nhanh chóng đến phòng mẹ cô.

Đứng trước phòng mẹ cô , cô hơi do dự nhưng rồi cũng đấu tranh tư tưởng và quyết định bàn bạc chuyện này với mẹ cô
Cô giơ tay lên gõ cửa.
" Cạch cạch "
Mẹ cô ngồi trên giường soạn lại một số thứ , nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài , không biết ai đang gõ cửa , hiếu kì hỏi:" Ai đó ? "
Mẹ cô nghĩ dì Lâm đến hỏi chuyện gì đó nên không để ý cho lắm
Cô mở chốt , đi vào.

Cô thấy mẹ cô đang dọn đồ , nhẹ nhàng đi tới.

Thở dài một cái , cô ngồi xuống cạnh mẹ mình.
Mẹ cô thấy cô , liền buông công việc đang dang dở , chỉnh sửa lại tâm trạng , hỏi:" Sao con lại vào đây ? " Thể hiện sự ngạc nhiên chắc là phải có chuyện gì đó cô mới vào đây đột ngột đến như vậy
" Mẹ !! Con có chuyện muốn nói !! " Cô lên tiếng , cô đã suy nghĩ rất nhiều khi quyết định nói ra rồi.

Có lẽ đây là vấn đề cô suy nghĩ nhiều nhất
Mẹ cô từ ngạc nhiên chuyển sang linh tính , đoạn nói:" Sao thế ? Có chuyện gì thì mau nói luôn đi không cần phải ấm a ấp úng làm gì đâu "
Mẹ cô nắm lấy tay cô, giọng nói ân cần.

Cô dùng hết sức của mình để nói ra những suy nghĩ của mình:" Con muốn li hôn !! "


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi