CÔ VỢ HỢP ĐỒNG CÓ CHÚT THÊ LƯƠNG

86: Chính Thức Là Crush Rồi


"Tại sao!?"Tân Lạc Vĩ khẽ nhíu mày dường như không vui.

Bàn tay trái của anh ta đưa lên để xoa bóp hai bên thái dương, hình như đang rất mệt mỏi.
"Em nghĩ nếu chúng ta mà cứ giấu đi tài năng của mình không phải rất tốn công sức để rèn luyện tài năng đó sao!?"
Lam Tiêu đặt tay lên vai của Tân Lạc Vĩ, giải thích cặn kẽ.

Anh Tân vừa nghe đến lí do đó thì trong lòng cảm thấy không vui.
"Sao em suốt ngày phải lo những việc đó!? Chẳng phải mai lên sân khấu rồi sao!?"Tân Lạc Vĩ âu yếm nhìn Lam Tiêu.
"Nhưng mà ..

sau hôm nay Lục Trạch Lễ sẽ không ở câu lạc bộ nữa.

Tại hợp đồng đã hết hạn rồi.

Em đã quen với Lục Trạch Lễ khi tập thanh nhạc rồi"
Lam Tiêu không vui nói.

Tân Lạc Vĩ quay lại đằng sau, khẽ cầm tay của Lam Tiêu lên hôn nhẹ lên mu bàn tay đó.
"Không sao.

Anh đã có cách rồi"
Tân Lạc Vĩ nhẹ nhàng an ủi Lam Tiêu.
Lam Tiêu liền thở dài.
"Chúng ta đi ăn tối được không? Hử!?"Tân Lạc Vĩ lấy chìa khóa xe.

Lam Tiêu ngăn lại.
"Em không muốn ăn ở ngoài"

"Ngoan! Anh muốn bồi bổ cho em"
Tân Lạc Vĩ ôm eo Lam Tiêu ra ngoài xe.
____________________________
-Phòng khách-
Tống Bảo An bước ra khỏi nhà tắm với chiếc khăn tắm quấn ngang người.
Ra ngoài phòng khách, vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng tin nhắn:"ting ting"đến.
Tống Bảo An cầm ly lên và rót nước uống.

Uống xong mới xem ai nhắn tin đến.
Màn hình điện thoại hiện lên tên người nhắn đến: là đàn em của anh ta.
|Mai đại ca có đến xem tiết mục biểu diễn đặc sắc của Lục Trạch Lễ không!? Em đã mua hai vé rồi|
|Đi|
Tống Bảo An lạnh lùng, nhắn lại một dòng tin nhắn rồi gửi đi.

Tên đàn em kia vừa nhận được phản hồi từ Tống Bảo An thì nhếch mép cười.
Tống Bảo An sau khi nhắn xong thì tức giận ném điện thoại sang bên ghế đối diện.

Chiếc điện thoại bay lên rồi an toàn đáp xuống ghế bên kia.
Tống Bảo An nhoẻn miệng cười.
"Lục Trạch Nguyên chắc mai mày cũng đến.

Vậy thì cơ hội của mình đến rồi"
_____________________________
-Bệnh viện-
"Cô ấy ngủ rồi à!?"Anh bước đến bên cạnh giường của Mộc Ánh Tuyết rồi hỏi Lưu Khánh Ly.
Lưu Khánh Ly thấy anh đến, vui vẻ nói:"Ánh Tuyết đã ngủ rồi anh đừng lo"
"Tôi không lo cho cô ấy sao được!? Mà cũng muộn rồi cô về nhà nghỉ ngơi đi chỗ này có tôi là được rồi"
Anh nhẹ nhàng nói rồi ngồi xuống cạnh giường cô, kéo chăn lên người cho cô rồi ngắm nhìn dáng vẻ lúc cô ngủ.
Lưu Khánh Ly thấy cảnh tượng này tự nhiên lại nở nụ cười hạnh phúc.

Chỉ cần cô hạnh phúc thì người làm bạn thân như Lưu Khánh Ly cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết rồi.
Lưu Khánh Ly rời khỏi bệnh viện.

Đang tính ăn cái gì đó tại cũng cảm thấy hơi đói bụng thì Lục Trạch Lễ đến đúng thời điểm.
Lục Trạch Lễ vừa bước vào trong hành lang chỗ phòng hồi sức của cô thì đã thấy Lưu Khánh Ly bước ra ngoài.
"Ủa em tính đi về à!?"Lục Trạch Lễ nháy mắt hỏi.
"Chứ không lẽ ở đây!?"Lưu Khánh Ly khó hiểu hỏi.
"Vậy tôi đưa cô về"
"??"
*Sao anh ta tự dưng tốt với mình nhỉ!?Hay là có mục đích gì ta!?*Lưu Khánh Ly vẫn thể chưa tin rằng Lục Trạch Lễ lại có thể tự nhiên cho mình hóa giang về được!?
Chắc chắn là có gì đó không đúng ở đây!?
Lục Trạch Lễ thấy Lưu Khánh Ly cứ đứng đó nhìn mình chằm chằm, trong lòng khẩn thiết mong cô hãy đồng ý để cậu có thể tạo thêm niềm tin trong lòng của Lưu Khánh Ly.
Lưu Khánh Ly thấy mình im lặng cũng không phải là cách, cảm thấy người trước mặt cũng không phải là có ý đồ gì xấu xa nên cũng mở lời nhưng rụt rè.
"Ừm ...!chuyện là ...!nếu mà anh rảnh thì cho tôi hóa giang về một đoạn"
*Yes! Cô ấy đồng ý rồi!! Mình nhất định phải thể hiện tốt nhất để cô ấy có thể tin tưởng vào mình!! Tuyệt quá*Lục Trạch Lễ cười nụ một mình.

Lưu Khánh Ly cũng thấy chuyện cậu cười một mình cứ không ổn làm sao.
Cả hai ra ngoài xe.

Lục Trạch Lễ mở cửa xe cho cô, tay của cậu chạm vào đầu trên của xe ô tô để lát nữa Lưu Khánh Ly trèo vào trong xe thì không bị cộc đầu.
Lưu Khánh Ly bước vào trong thì ngay lập tức đỉnh đầu chạm vào tay của cậu.

Cậu nhìn crush của mình, trong lòng lập tức trở nên vui vẻ và mỉm cười nụ.

Nụ cười của cậu giống hoa nụ hoa mới chuẩn bị vươn mình ra đón nhận lấy ánh sáng mùa hạ làm nổi bật giữa không gian.
Nụ cười của cậu không quá nổi bật nhưng cũng khiến cho Lưu Khánh Ly mải mê ngắm nhìn.

Lưu Khánh Ly chỉ xem mình là fangirl đối với cậu nhưng hiện tại cậu đã xem Lưu Khánh Ly chính thức là crush của mình rồi.
Lục Trạch Lễ đóng phập cửa xe lại rồi chạy vòng ra bên kia để lái xe đưa crush về nhà.

Lần đầu tiên thể hiện với crush tuy có hơi rụt rè, lo lắng nhưng cũng không khiến cậu giảm sự uy tín.
Chiếc xe lăn bánh, chạy băng băng trên đường.

Lưu Khánh Ly ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm quang cảnh.
Vì chiếc xe đang đi với tốc độ hơi nhanh nên những cảnh vật ở ngoài cũng vụt đi nhanh chóng làm Lưu Khánh Ly chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp.
"Cô đã từng đi ngắm cảnh đêm bao giờ chưa!?"
Lục Trạch Lễ đột nhiên hỏi.

Tuy đã là crush của mình nhưng cậu vẫn chưa thể thay đổi cách xưng hô thân mật hơn được.
Lưu Khánh Ly giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Lục Trạch Lễ nhưng thật ra là không biết nên trả lời thế nào cho phải lại càng không muốn bản thân mình dính líu đến thứ mà gọi là tình cảm.
Bản thân Lưu Khánh Ly biết nếu đã dính líu đến tình cảm ấy sẽ rất khó dứt ra được cho nên không muốn đối diện với tình cảm ấy.

Lưu Khánh Ly đã chọn cách che giấu đi tình cảm đó chứ không phải là đối diện với sự thật.
Cậu không thấy crush không trả lời cũng đột nhiên cảm thấy không vui.

"Em sao vậy!?"
Ánh mắt của Lưu Khánh Ly vẫn nhìn đăm đăm ra phía cửa sổ, ánh mắt vô định một hướng.

Cậu cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, một mạch lái xe đến tòa thành Miến Âu.

Tòa thành ấy có một khuôn viện rộng, đứng trên đó có thể thấy hết toàn cảnh của thành phố.

Nhìn ngắm cảnh vật ở dưới, lòng người cũng không phải xót xa.


Chiếc xe dừng lại ở trước cổng của tòa thành.

Cậu dừng xe lại, quay xuống nhìn thì đã thấy Lưu Khánh Ly ngủ, dựa đầu vào ghế xe.
Lục Trạch Lễ mỉm cười, mở cửa ghế đằng sau để bế cô ra ngoài ghế đá tựa.

Cậu đặt đầu của crush vào bờ vai vững chắc của mình.

Chỉ có lúc này lòng cậu mới có thể bình yên đến thế.

Cậu ngồi nhìn ngắm khoảng không phía trước, ánh mắt cậu nhìn lên bầu trời đầy ánh sao sáng rực rỡ!!
Con người cũng giống như những ánh sao trên bầu trời kia vậy, bởi vì cũng có thể tỏa sáng cũng có thể đứng im lìm soi sáng xuống mặt đất.

Con người có lúc vinh hoa phú quý thì là lúc tỏa sáng, còn gặp trắc trở, nghèo hèn thì là đứng im lìm một chỗ.

Cậu từng rất thích ngắm ánh sao đến thế nhưng cậu lại nghĩ ánh sao trên trời cao thế sao có thể với tới được!? Giống như nguyện cầu năm ấy ...! cũng không thể thành hiện thực được.

Năm đó, một mình cậu đứng trước mặt đất nhìn ngắm lên bầu trời rộng lớn.

Cậu chắp hai tay của mình lại và thầm cầu nguyện.
_____________________
Lưu Khánh Ly từ từ mở mắt, đưa tay lên dụi mắt.

Cậu cũng tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh.

Lưu Khánh Ly vội vàng rời khỏi người của cậu, ngại ngùng không nói được gì.

87: Ngắm buổi đêm

Trong tình thế ngượng nghịu này cả hai cũng không muốn đối phương phải khó xử.

Cậu chính là người đã bế crush ra ngồi ghế đá, chỉ cần nhìn lên là thấy bầu trời rộng lớn bao la.

Trên trời là một màu đen huyền bí. Tô điểm trên bức tranh huyền bí kia chính là những thứ ánh sáng màu vàng.

Không chói lóa, cũng không quá nổi bật nhưng cũng khiến cho con người thở dài não nề.

Đúng là: cảnh buồn người có vui đâu bao giờ!!

Lục Trạch Lễ muốn được tâm hồn xoa dịu nên muốn tâm sự với cảnh vật. Cảnh vật lại hữu duyên vô ý làm cho con người muốn buông cũng không được, nắm thì lại càng thêm nặng hơn mà thôi.

_________________________

Cậu không muốn làm khó crush vì cậu hiểu rất rõ về Lưu Khánh Ly.

"Sao tôi lại ở ... ở đây!?"

Lưu Khánh Ly đưa tay lên vén tóc mai sang hai bên má cho gọn, ngập ngừng hỏi.

"Tại ... trời tối rồi mà tôi lại không biết địa chỉ nhà cô cho nên tôi mới đưa cô đến đây để ngắm buổi đêm. Bầu trời hôm nay công nhận đẹp thật"

Câu cuối cùng khiến cho hai người sượng trân, không biết nói thêm gì.

Cậu nghiêm túc nhìn Lưu Khánh Ly. Không khí lúc này như tô điểm thêm cho hai người họ: vừa lung linh, huyền ảo vừa lãng mạn, ngọt ngào sâu lắng.

Lưu Khánh Ly mỉm cười nói:"Đúng là rất đẹp. Nhưng có thứ dù đẹp đến đâu cũng không thể nào không bị che mờ"

Ý của Lưu Khánh Ly là ánh sáng có đẹp, có rực rỡ nhưng đến một lúc nào đó nó cũng sẽ không còn đẹp, còn sáng nữa.

Giống như tình yêu mới chớm nở vậy. Lúc đầu thì rất đẹp, rất hạnh phúc nhưng thời gian sau đó thì lại bị phai mờ dần theo năm tháng. Không thể nói trước được điều gì vì nói trước bước không qua nổi nên cậu không dám nói trước, sợ sau khi nói xong lại gieo hi vọng mà chưa kịp thực hiện khiến cho crush mất niềm tin nữa.

"Em ... có thích ngắm sao không!?"

Cậu khẽ đặt tay của mình lên vai của Lưu Khánh Ly. Đáp lại cậu chính là ánh mắt của crush làm cậu hạnh phúc vô bờ bến.

"Hồi còn đi học mỗi khi trăng rằm em đều ngắm trăng. Trên bầu trời tiện thì xem những ngôi sao bên cạnh"

Lưu Khánh Ly thành thật nói. Cậu ôm crush vào lòng, vòng tay ra đằng sau lưng của crush, kéo gần khoảng cách của hai người lại.

Lưu Khánh Ly không có đủ sức để đẩy người của Lục Trạch Lễ nhưng cũng không có đủ dũng khí để đối diện với sự thật.

Chẳng biết làm gì cho vẹn cả đôi đường. Vừa muốn thể hiện tình cảm vừa muốn mọi thứ xảy đến đều trong tầm kiểm soát.

Mà con tim lấn át đi cả lý trí khiến cho Lưu Khánh Ly cứ bị tình cảm vẫy gọi mãnh liệt.

Lục Trạch Lễ mỉm cười rồi nắm tay của crush.

"Mình về thôi"

Hạnh phúc đến quá nhanh, quá ngắn ngủi con người chưa kịp cảm nhận được nó thì đã vụt tắt. Chỉ cần chút ít cảm xúc như thế cũng khiến cho Lưu Khánh Ly động lòng.

Chỉ bằng vài từ ngắn gọn, súc tích nhưng chất chứa nhiều tình cảm dạt dào.

"Được"

Lưu Khánh Ly nói địa chỉ cho Lục Trạch Lễ. Cậu đưa crush về nhà.

_____________________________

-Bệnh viện-

Hôm nay anh ngủ lại ở phòng hồi sức để tiện trông coi Mộc Ánh Tuyết. Nửa đêm, anh tỉnh giấc đột ngột, thấy chăn đã bị tuột xuống đất.

Anh vội vàng lấy chăn lên và đắp ngay ngắn, gọn gàng cho cô. Anh vô tình thấy kim tiêm vẫn còn cắm trên tay cô, trông thật thê lương.

_________________________

-Sáng hôm sau-

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào khung cửa sổ bệnh viện. Anh tỉnh giấc, mắt chưa thể thích nghi được với ánh nắng.

Anh vừa tỉnh giấc thì Lục Trạch Lễ đến đưa đồ ăn cho anh.

Lục Trạch Lễ vừa đặt đồ ăn xuống bàn trắng, định nói thì anh đã lên tiếng.

"Cảm ơn em. Em đã vất vả rồi"

"Không có gì đâu anh. Em cũng tiện đường nên mang điểm tâm đ ến cho anh luôn. Lát nữa em đến Hoài Thanh để biểu diễn"

"Chúc em trên con đường thành công nhé"

Anh chúc cậu em trai rồi mở phần cơm để ăn.

"Chị dâu vẫn chưa tỉnh hả anh!?"

Lục Trạch Lễ hỏi.

"Chưa nữa. Anh định nghỉ ở công ty để lo cho chị em"Lục Trạch Nguyên mỉm cười nói.

"Vậy còn chuyện ở công ty!?"Cậu lo lắng hỏi.

"Anh nhờ anh Trịnh làm cũng được. Nhờ có anh Trịnh mà anh có niềm tin vào cuộc sống này"

Nghe anh mình nói như thế, cậu cũng không phản đối.

"Anh cũng đừng lo lắng quá về việc của công ty. Đợi khi nào chị dâu tỉnh lại anh cho chị vào làm công ty mình tiện giúp đỡ anh"

Cậu đưa ra lời khuyên rồi chào tạm biệt. Cậu bước lên xe taxi đến Hoài Thanh - nơi cậu chưa từng đến bao giờ.

________________________

-Lục Gia-

Mới sáng sớm nhưng Lục lão phu nhân đã hầm cháo thịt bò xong tinh tươm cả. Đang tính cho vào cặp lồ ng thì sực nhớ ra chuyện gì đó.

Lý Nhã Dung đi lên phòng khách để gọi điện thoại cho anh.

"Em làm gì mà dậy sớm thế!?"

Lục Thuận bước xuống bậc cầu thang cuối, thấy Lý Nhã Dung có vẻ gấp gáp gọi điện cho ai đó nên hỏi.

"Em gọi cho Tiểu Nguyên"

Vẻ mặt lo lắng hiện lên làm cho Lục Thuận cũng phải bận lòng.

"Có chuyện gì vậy!?"

"Em tính hỏi nó có cần mang thêm đồ vào không!? Sợ Tiểu Tuyết tỉnh lại thì không có đồ thay"

Lý Nhã Dung tinh tế nói.

"Tiểu Nguyên chưa nghe điện thoại à!?"Lục Thuận sốt sắng hỏi.

"Chưa ạ"Lý Nhã Dung đáp, trong lòng lo lắng khôn xiết. Tay của Lý Nhã Dung nắm chặt lại, Lục Thuận bước hẳn xuống tiến gần hơn đến chỗ của Lục lão phu nhân.

"Chắc nó lại bận làm gì đấy em đừng lo lắng kẻo lại ảnh hưởng đến sức khỏe"

"Vâng"

Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng Lý Nhã Dung cũng tự trấn an mình.

Anh đang ăn, thấy có tiếng điện thoại thì vội cầm lên xem là ai gọi đến.

Tay của anh bị dính mỡ nên phải lau bằng giấy ăn nên mới bắt máy lâu như thế.

Thấy bị nhỡ một cuộc gọi, anh bấm lại dòng chữ màu đỏ đó rồi chờ tín hiệu của đầu dây bên kia.

Lý Nhã Dung thấy anh gọi đến, trong lòng cũng hài lòng, đỡ lo hẳn.

Lý Nhã Dung thở hắt ra, nhấn nút loa ngoài rồi nói.

"Tiểu Tuyết vẫn ổn chứ!? Con đã ăn gì chưa!? Một lát nữa mẹ mang ít đồ ăn vào cho con"

Lý Nhã Dung lo lắng đến mức không thể tự kiềm chế được bản thân, hỏi một tràng.

"Dạ con ăn rồi"

Anh đáp cụt lủn rồi buông đũa xuống.

"Ờ. Vậy thì mẹ cũng yên tâm phần nào" Lý Nhã Dung gật gù nói.

"Lát nữa mẹ vào bệnh viện chăm Tiểu Tuyết. Con cứ lo công việc của mình đi"

"Không cần đâu mẹ. Con tự sắp xếp công việc của mình được mẹ không cần phải lo lắng vậy đâu. Con cũng muốn tự tay chăm sóc cho vợ mình, không muốn nhờ vả người khác"

Anh nói rõ trong điện thoại sợ mẹ lại không đồng ý, thuê đại cô y tá nào đó. Mình không biết được tính cách, phẩm hạnh của người ra sao nhỡ đâu xảy ra chuyện gì bất trắc, lúc đó biết đổ lỗi cho ai bây giờ. Hay lại đổ cho mình quá dễ tin người, bị người ta lừa trót lọt vậy.

Lục Trạch Nguyên đã nhận ra hạnh phúc thật sự của một gia đình. Không phải cứ giàu sang, phú quý, tiền tài, danh vọng ... mà lại chính là bắt nguồn từ những điều đơn giản nhất.

Mà đã là đơn giản nhất thì ít ai để ý đến. Cho nên Lục Trạch Nguyên nhận ra muộn như thế cũng không thể trách bản thân được.

Quan trọng là vẫn còn nhiều thời gian để sửa chữa lỗi lầm mà mình đã gây ra trước đây.

Hiện tại vẫn là thứ chúng ta quan tâm nhất chứ đừng nay mai suốt ngày nghĩ tới tương lai - vậy thì không tốt một chút nào.

Nếu không chăm lo cho hiện tại thì tương lai cũng đâu có thể tròn vẹn hạnh phúc được. Con người sẽ luẩn quanh tìm hạnh phúc mà lại quên đi chính bản thân mình và mục đích sống của bản thân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi