CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Mộc Nhược Na và Cố Hề Hề vừa mới xuống xe, chưa đi được bao xa thì liền nghe thấy từ phía sau truyền đến một thanh âm không rõ ràng: "Hề Hề?"

Cố Hề Hề bỗng nhiên dừng bước, nhẹ nhàng quay đầu lại, một người đàn ông phong thần tuấn lãng đứng dưới ánh mắt trời vàng rực, gương mặt có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cô.

Sau khi nhận ra đối phương là ai, Cố Hề Hề mới nao nao: "Anh họ.. Tưởng?"

Đúng vậy, người gọi tên Cố Hề Hề không phải ai khác, mà chính là Tưởng đại thiếu gia, Tưởng Dật Hải. Hiển nhiên Mộc Nhược Na biết anh là ai, nơi này rốt cuộc không phải là thủ đô rộng lớn, những gia tộc lớn ở thành phố này không nhiều, cho nên đi một vòng đều là người quen.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

"Tưởng thiếu?" Mộc Nhược Na ngạc nhiên: "Nghe nói anh đang công tác ở nước ngoài mà? Anh vừa trở về sao?"

Ánh mắt Tưởng Dật Hải lập loè một chút, ý cười trong mắt hiện lên: "Đúng vậy, tôi vừa trở về hôm nay, có thể gặp hai người ở đây đúng là trùng hợp!"

Quả thật là trùng hợp, vì dù sao thành phố N nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ. Tuy không thể sánh bằng Bắc Kinh rộng lớn, nhưng vẫn là một thành phố có dân số cả chục triệu người. Ở thành phố này mà có thể vô tình gặp gỡ, đúng là trùng hợp hữu duyên.

Tưởng Dật Hải nhìn Cố Hề Hề, lại quay sang nói với Mộc Nhược Na: "Nếu như đã trùng hợp vậy, chi bằng hôm nay để tôi mời khách đi?"

Mộc Nhược Na liếc mắt nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, thấy cô không có phản ứng gì, lúc này mới cười trả lời: "Được, có người mời khách đương nhiên là cầu còn không được."

Cố Hề Hề hướng về phía Tưởng Dật Hải cười thân thiện. Dẫu sao ở trong lúc Vân gia gặp nguy nan, anh đã không chần chừ, không hề nói gì mà lập tức chuyển khoản cho cô một tỷ, chỉ dựa vào chuyện này cô đã phải thay Vân gia nợ anh một ân tình.

Tuy cô không dám lạm dụng toàn bộ số tiền của anh để bù đắp khoản thiếu hụt của Vân gia, nhưng cô có sử dụng một ít để trang trải cho cuộc sống của vợ chồng Vân lão gia, vì vậy cô không thể không cảm kích anh.

Ba người cùng đi vào nhà hàng, Tưởng Dật Hải lịch thiệp giúp Mộc Nhược Na và Cố Hề Hề kéo ghế ngồi. Hành động ân cần này khiến Mộc Nhược Na có ấn tượng rất tốt với anh, hơn nữa đó chính là tấm lòng si tình của vị thiếu gia này. Năm đó, tình cảm mà Tưởng Dật Hải dành cho Vân Nặc như thế nào, Mộc Nhược Na ít nhiều cũng có nghe nói đến.

Trong bữa cơm, Mộc Nhược Na nhạy bén nhận ra Cố Hề Hề có chuyện muốn nói riêng với Tưởng Dật Hải, cho nên cô chỉ dùng cơm một chút thì tìm lý do để rời khỏi trước, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Chờ Mộc Nhược Na vừa đi, Cố Hề Hề mới nói: "Hiện tại tình trạng của Vân gia đã ổn, tiền em đã tạm tích cóp đủ để xoay sở, còn phần tiền của anh em sẽ trả lại trong thời gian sớm nhất.."

Tưởng Dật Hải nhíu mày thật sâu, ngắt lời Cố Hề Hề: "Tôi cho em số tiền này hoàn toàn không có ý gì khác. Hề Hề, chuyện ngày đó tôi rất xin lỗi, tôi đã lẫn lộn không phân biệt rõ ràng giữa em và Nặc Nặc.."

Cố Hề Hề cười gật đầu, khiến Tưởng Dật Hải lại không biết nói gì nữa.

"Em đã biết chuyện của anh và Vân Nặc, cuối cùng thì Vân Nặc vẫn lựa chọn gia tộc mà từ bỏ anh, anh.. có trách chị ấy không?" Cố Hề Hề tự mình rót cho Tưởng Dật Hải một ly nước.

Tưởng Dật Hải dường như không nghĩ đến Cố Hề Hề đã biết điều này, khuôn mặt anh tuấn thoáng lộ vẻ hoảng hốt, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại trở nên sáng hơn mấy phần.

"Có rất nhiều chuyện vốn là thân bất do kỷ." Tưởng Dật Hải nói xong lời này, tâm trạng anh bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn hẳn, ánh mắt tràn ngập chân thành: "Cảm ơn em, cảm ơn em đã thay Vân Nặc hỏi tôi lời này. Câu hỏi này có lẽ cho đến trước khi mất, Vân Nặc chưa từng nói ra.. Hiện tại tôi có thể trả lời cho em, cũng là trả lời cô ấy.. Tôi không hối hận, càng không trách cô ấy."

Cố Hề Hề tức khắc nở nụ cười.

"Lời tôi đã nói vẫn vậy, dù em là Vân Nặc hay Cố Hề Hề, tôi đều sẽ bảo hộ em." Ánh mắt Tưởng Dật Hải thanh triệt nhìn Cố Hề Hề: "Từ giờ khắc này trở đi, tôi sẽ không nhầm lẫn giữa hai người nữa. Cảm ơn em, Hề Hề, cảm ơn em đã giải trừ chấp niệm của tôi. Có lẽ đã nhiều năm qua, tôi chính là chờ câu này, chờ Vân Nặc chính miệng hỏi rằng tôi có hối hận không, có trách cô ấy không, bây giờ chấp niệm này tôi đã hiểu, đã đến lúc nên buông bỏ rồi."

"Đúng vậy, tôi không phủ nhận, lúc Vân Nặc đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ với tôi, tôi thật sự rất muốn truy vấn hỏi một câu vì cái gì, bản thân tôi muốn hỏi cô ấy có hối hận hay không. Nhưng tôi đã yên lặng, chờ cô ấy mở lời, để rồi nhiều năm trôi qua, chờ tới chờ lui.. đến ngày cô ấy qua đời, cô ấy chưa hề nói ra. Dần dần những lời này trở thành một bóng đen đè nặng trong lòng, khiến tôi không thể buông bỏ được quá khứ."

"Hôm nay nếu không gặp được em, không nghe những lời này của em, có lẽ tôi vẫn tiếp tục sống trong quá khứ, cho nên thật sự phải cảm ơn em." Ánh mắt Tưởng Dật Hải chân thành: "Cảm ơn em đã giúp tôi hóa giải chấp niệm này."

Cố Hề Hề chỉ mỉm cười không nói, câu hỏi này là trong mộng Vân Nặc đã nhờ cô chuyển lời, rốt cuộc thì hôm nay đã không phụ lòng gửi gắm.

Từ thời khắc này trở đi, Tưởng Dật Hải cuối cùng đã vượt qua cái bóng của quá khứ, một lần nữa sống tiếp tục cuộc đời của anh.

Khúc mắc đã được tháo gỡ, tâm tình Tưởng Dật Hải trở nên thoải mái nhẹ nhàng. Cố Hề Hề lúc này mới phát hiện Tưởng Dật Hải thật xứng với danh hiệu đại tài tử, cách nói chuyện hài hước, tài hoa hơn người, ý vị nho nhã, khó trách năm đó Vân Nặc đối với anh vừa gặp đã đem lòng thương nhớ. Vân Nặc và Tưởng Dật Hải, hai người thật sự xứng đôi, cả hai đều là người học cao uyên bác.

Qua vài câu chuyện phiếm, Tưởng Dật Hải cũng khám phá được một vẻ đặc biệt khác của Cố Hề Hề, đây là lần đầu tiên anh bắt đầu thưởng thức một người con khác ngoại trừ Vân Nặc. Người này không những có khuôn mặt giống với Vân Nặc, mà còn là em dâu của anh, cuộc sống này thật có nhiều điều bất ngờ.

Hai người nói chuyện được một lúc thì di động của Tưởng Dật Hải vang lên, anh liếc nhìn dãy số trên màn hình, hơi nhíu mày một chút, hướng về Cố Hề Hề cười xin lỗi, sau đó mới nhận điện thoại: "Có chuyện gì?"

"Anh, không phải hôm nay anh về sao? Em đã nấu cả một bàn đồ ăn, sao anh còn chưa về?" Đầu dây bên kia vang lên giọng của Tưởng Huy Âm.

Sắc mặt Tưởng Dật Hải lần nữa trầm xuống: "Anh không về đâu, mọi người cứ ăn đi."

"Anh.. có phải anh còn giận em không? Em thật sự biết sai rồi, em đã chịu sự trừng phạt của anh họ, anh đừng giận em nữa được không?" Tưởng Huy Âm sợ hãi nói: "Anh đừng bỏ mặc em nữa được không?"

Đối với hành vi của Tưởng Huy Âm, quả thật đã khiến Tưởng Dật Hải vô cùng tức giận, nhưng nói thế nào thì Tưởng Huy Âm từ khi còn là một đứa trẻ đỏ hỏn trong nôi đã luôn lẽo đẽo theo sau, gọi anh một tiếng anh hai, cùng lớn lên bên nhau, nếu nói anh không có chút thương yêu nào dành cho Tưởng Huy Âm là nói dối.

Cho dù là nuôi chó thì nuôi nhiều năm cũng có cảm tình, huống chi là con người sống sờ sờ? Hơn nữa đây còn là một cô em gái luôn ngưỡng mộ anh trai.

Tưởng Dật Hải nghĩ đến đây, khẩu khí có phần dịu xuống, nhớ lại việc Tưởng Huy Âm đã phải chịu trừng phạt, trong lòng anh đột nhiên có chút không nỡ.

Cố Hề Hề ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, đây là việc riêng của Tưởng Dật Hải, cô dĩ nhiên không can thiệp.

Ánh mắt Tưởng Dật Hải phức tạp nhìn Cố Hề Hề, lúc này mới nói với Tưởng Huy Âm qua điện thoại: "Được rồi, anh bây giờ đang ở bên ngoài ăn cơm, nếu em muốn nói gì, vậy thì tới đây đi."

Nói xong, Tưởng Dật Hải nhanh chóng đọc địa chỉ nhà hàng anh đang dùng cơm.

Nghe thấy Tưởng Huy Âm muốn tới đây, Cố Hề Hề thong thả ung dung cầm lấy túi xách muốn cáo từ.

Tưởng Dật Hải lại nói: "Hề Hề, em không cần phải đi. Lần trước Huy Âm đối với em như vậy là quá phận, con bé tuy đã chịu sự trừng phạt nhưng vẫn chưa chính thức xin lỗi em. Tôi đã nói với con bé, trừ phi nó tự mình xin lỗi em, hơn nữa phải nhận được sự tha thứ của em thì tôi mới có thể bỏ qua cho nó. Mong em cho con bé một cơ hội."

Cố Hề Hề vốn dĩ muốn nói cô căn bản không chấp nhặt chuyện cũ, càng không cần lời xin lỗi của Tưởng Huy Âm, nhưng lại chợt nhớ tới lời của Vân Nặc trong giấc mộng đã van xin cô đối xử tử tế với Tưởng Dật Hải, tức khắc cô liền mềm lòng.

Chị gái của cô, đã vì thay cô gánh vác trách nhiệm mà không tiếc hủy đi tình yêu và hạnh phúc của chính mình. Bây giờ chị ấy đã không còn nữa, thỉnh cầu duy nhất chính là muốn cô thay chị của mình đối xử tử tế và quan tâm Tưởng Dật Hải.

Sao cô có thể cự tuyệt được chứ? Thôi được rồi.. coi như là nể mặt Tưởng Dật Hải đi.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Quả nhiên, ánh mắt Tưởng Dật Hải sáng lên, tiếp tục nói: "Hề Hề, cảm ơn em! Nếu không thì sau này tôi không biết nên đối mặt em thế nào nữa, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà mà, đúng không?"

Cố Hề Hề thoáng gật đầu: "Đúng vậy, Doãn gia và Tưởng gia dù sao đều là người một nhà."

Một lát sau, Tưởng Huy Âm đã tới.

Gương mặt Tưởng Huy Âm vốn đang hoan hỉ bước vào nhà hàng, cho đến khi nhìn thấy bên trong ngoài Tưởng Dật Hải ra, thì còn có Cố Hề Hề, nét mặt cô ta tức thì biến sắc.

Người phụ nữ đó sao lại ở chỗ này?

Tưởng Huy Âm theo bản năng đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Doãn Tư Thần thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Việc cô ta bị Doãn Tư Thần trừng phạt thảm như thế nào, vẫn còn là một nỗi ám ảnh không thể nói ra!

Nhưng không vì vậy là Tưởng Huy Âm cam chịu, ngược lại thì địch ý của cô ta đối với Cố Hề Hề càng sâu hơn, chỉ là bây giờ cô ta đã biết cách ngoan ngoãn, không dám thể hiện ra ngoài, lẳng lặng đem hận thù chôn giấu ở đáy lòng.

Tưởng Dật Hải thấy Tưởng Huy Âm lúc này co rúm lại như chim cút, có vẻ sợ hãi, anh bỗng có chút đau lòng, nhịn không được bèn nói với Tưởng Huy Âm: "Em trước kia không phải nói muốn gặp mặt Hề Hề xin lỗi sao? Hiện tại Hề Hề đang ở đây, nếu Hề Hề không tha thứ cho em, anh cũng không thể bỏ qua cho em!"

Nghe giọng nói nghiêm khắc của Tưởng Dật Hải, Tưởng Huy Âm cúi thấp đầu, trong lòng cô ta càng căm hận Cố Hề Hề, nếu không phải do Cố Hề Hề thì cô ta sao lại thảm đến như vậy? Lại trở nên thấp hèn không dám ngẩng cao đầu?

Nhưng lúc này tuyệt đối không thể đắc tội, mà ngược lại cần thiết phải lấy lòng Cố Hề Hề, bằng không Tưởng Dật Hải sẽ không tha thứ cho cô ta.

Tưởng Huy Âm phải đắn đo uốn lưỡi mấy lần rồi mới mở miệng: "Chị dâu, em thật sự biết sai rồi. Là em lòng dạ hẹp hòi, tự cho mình là đúng nên đã làm tổn thương chị, em đã ý thức được sai lầm của mình, em trịnh trọng xin lỗi chị!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi