CÔ VỢ KHẾ ƯỚC CỦA TỔNG TÀI

Vừa bước vào phòng thì đã có vài người phục vụ tiến đến giúp Hề Hề lau khô người và hong tóc, tiếp theo cung kính hỏi cô cần phục vụ gì khác hay không. Lúc cô định trả lời thì ngẩng đầu lên đã thấy Doãn Tư Thần đi ra từ phòng tắm, trên người anh mặc một áo ngủ màu trắng.

Khoé mắt hẹp dài liễm diễm lập tức dừng lại trên người Hề Hề, trong đôi mắt nhu tình là ý cười dịu dàng.

Anh vừa tắm xong nên cơ thể còn hơi ướt, vài giọt nước tinh nghịch đọng lại trên mái tóc đã rơi xuống áo ngủ, tức khắc khiến mấy cô gái phục vụ người Nhật kia phải ngây người há hốc mồm.

Không biết vì sao nhưng trong lòng Hề Hề đột nhiên khó chịu, cô đặc biệt không thích khi có người phụ nữ nào khác để ý đến Doãn Tư Thần. Cô hơi cau mày, nói: "À, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một chút, mọi người cứ đi ra ngoài đi."

Thấy nét mặt khác lạ của Hề Hề thì Doãn Tư Thần đã biết được tâm tư của cô, khoé miệng anh hiện lên đường cong nhàn nhạt như có như không. Anh bước đến bên cạnh cô, lơ đãng nói: "Vừa rồi bị ướt nên đã dùng tạm phòng tắm của em."

Hề Hề xấu hổ, lúng túng mãi mới nói ra một chữ: "Ừ.."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Đáy lòng Doãn Tư Thần quả thật vô cùng đắc chí, bất quá gương mặt vẫn ra vẻ không có gì, liền nắm tay Hề Hề hướng về phòng ngủ: "Hôm nay bận rộn mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ một lát đã rồi tính sau."

Hề Hề cứ như vậy bị anh kéo vào phòng, đến khi cửa phòng đóng lại thì cô mới bừng tỉnh: "Anh.. anh muốn ở lại đây ngủ?"

"Tôi hiện tại thành bộ dạng này cũng vì cứu em mà?" Doãn Tư Thần làm bộ mặt ngạc nhiên.

Hề Hề thẹn thùng đỏ ửng cả khuôn mặt..

Ở đâu ra chuyện cứu người bằng một nụ hôn dài cả nửa tiếng như vậy?

"Oahh, cứ vậy đi.." Doãn Tư Thần ngáp một cái, xoay người nằm phịch xuống giường, không thèm nhìn đến gương mặt đang muốn kháng nghị của Hề Hề.

Cô vừa định mở miệng thì thấy anh đã kéo chăn sang đắp lên người, sau đó nhắm mắt lại. Cô đành ngơ ngác đứng đó, lúc này mà còn kiên quyết đuổi anh đi thì có vẻ không hay.

Bởi vì ngâm nước nóng đã lâu nên toàn thân mệt mỏi dường như được thả lỏng, Hề Hề nhìn tư thế ngủ thoải mái của Doãn Tư Thần thì cũng cảm thấy thèm ngủ. Gian nhà này chỉ có một phòng ngủ, cô có muốn tìm nơi khác để ngủ cũng không có..

Nghĩ tới nghĩ lui, chiếc giường rất lớn, cho nên ngủ hai người hẳn là không có vấn đề gì?

Ừ thôi kệ, dù sao chỉ nằm nghỉ một chút thôi, chỉ một chút thôi!

Hề Hề dứt khoát đi đến cạnh giường, nằm xuống bên cạnh Doãn Tư Thần, có vẻ do thật sự mệt mỏi vì quãng đường dài nên cô chỉ nằm chốc lát thì đã thiếp ngủ.

Lúc này Doãn Tư Thần đang giả vờ ngủ mới mở mắt ra, quay người nhìn ngắm gương mặt kiều diễm đang say ngủ mà tình ý trong đáy mắt lại thêm ôn nhu. Anh cẩn thận xoay người Hề Hề lại, kéo cô vào trong lòng anh, giúp cô điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất, sau đó mới nhắm mắt lại thật sự nghỉ ngơi.

Thời điểm Hề Hề tỉnh dậy thì trước mặt cô chính là lồng ngực cường tráng rắn chắc của Doãn Tư Thần. Cô vô thức nhớ lại hình ảnh hai người thân mật áp sát thân thể nhau ở bể tắm nước nóng, nghĩ đến đây mà cả gương mặt đều ửng đỏ.

Cô cẩn thận he hé mắt nhìn lên, anh vẫn còn ngủ..

Tuy rằng hai người không làm gì cả, chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ một lát, nhưng Hề Hề lại cảm nhận được một cảm giác êm đềm của năm tháng tĩnh lặng bình dị, như thể hai người sẽ mãi bên nhau như vậy cho đến lúc bạc đầu.

Nếu Doãn Tư Thần còn chưa tỉnh thì không cần đánh thức anh làm gì, nghĩ vậy nên cô rón rén nhích người ra khỏi vòng tay của anh. Chỉ là khi cô vừa động đậy một chút, chưa kịp rút tay ra thì vòng eo đã bị siết chặt, cánh tay hữu lực mạnh mẽ của anh lần nữa đem cô giam cầm trong lồng ngực của mình cùng với hơi thở ấm áp.

"Ngủ thêm chút nữa đi." Doãn Tư Thần hàm hồ lên tiếng: "Tối nay sẽ có vài vị khách tới đây, có lẽ cần em hỗ trợ phiên dịch."

Nghe vậy thì Hề Hề liền nghiêm mặt: "Tiếng Nhật của anh rất tốt, sao còn cần tôi phiên dịch?"

"Khách trong bữa tối nay đến từ nhiều vùng miền, khẩu ngữ của họ rất khác biệt." Doãn Tư Thần vẫn còn nhắm mắt, nhẹ nhàng giải thích: "Có vài người sẽ sử dụng tiếng Sinhala, tôi không rành về ngôn ngữ này."

Hề Hề nghe vậy thì gương mặt trở nên thoải mái hơn: "Vậy thì được, tôi thật ra không biết nhiều về ngôn ngữ đó lắm, nhưng có thể đủ để giao tiếp."

Doãn Tư Thần dịu dàng hôn lên trán Hề Hề, từ từ mở mắt: "Rốt cuộc thì em biết bao nhiêu ngôn ngữ?"

Hề Hề nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Không nhiều lắm, có khoảng vài chục ngôn ngữ. Tôi cũng không biết tại sao, nhưng giống như từ trong ký ức thì những ngôn ngữ này đã tồn tại sẵn trong não tôi rồi.."

Cô trả lời có vẻ hơi hoang mang, bất quá đáy lòng Doãn Tư Thần tức khắc hiểu rõ.

Đệ nhất tài nữ của tỉnh Y, Vân gia đại tiểu thư Vân Nặc năm xưa không phải là tinh thông hơn chục ngôn ngữ trên thế giới sao? Chính thời khắc sinh tử ba năm trước đây thì Hề Hề đã được cấy ghép vào một ký ức khuôn mẫu, xem ra trong đó cũng bao gồm những kiến thức về các ngôn ngữ này.

Đôi mắt Doãn Tư Thần bất giác âm u, cánh tay không tự giác mà siết chặt hơn.

Anh đã đợi ba năm, ẩn nhẫn suốt ba năm, rốt cuộc đã có thể thương lượng đàm phán với Inagawa, lần này đến Nhật Bản nhất định sẽ phải giải quyết triệt để việc này.

"Yên tâm, nhất định sẽ giải quyết được." Doãn Tư Thần nói một câu mơ hồ không rõ ý nghĩa.

Lúc này Hề Hề đang mơ màng suy nghĩ vẩn vơ nên không để ý câu nói của Doãn Tư Thần. Cô đang tự hoài nghi một câu hỏi muôn thuở, tại sao cô lại biết nhiều ngôn ngữ đến vậy?. Đọc truyện tại || TrumTruye n. com ||

Ba mẹ và mọi người trong nhà đều nói từ nhỏ cô đã có năng khiếu đặc biệt về ngoại ngữ, có thể học hiểu nhanh chóng mọi ngôn ngữ mà cô từng nghe qua. Lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng giờ đối diện với việc mình bị mất đi ký ức ba năm trước đây thì cô không thể không nghi ngờ!

Trực giác mách bảo rằng chuyến đi Nhật Bản lần này có liên quan đến chuyện ba năm trước đây!

Mặc kệ cô truy vấn gia đình mình thế nào, thì mọi người đều né tránh không trả lời.

Nếu vậy thì cô chỉ còn cách tự mình tìm hiểu để vén lên bức màn bí mật này!

* * *

Buổi tối đã đến, quả nhiên xuất hiện vài vị khách lạ.

Doãn Tư Thần mở tiệc chiêu đãi những người này ở đại sảnh, mỗi người đều ngồi xếp chân trên một tấm chiếu tatami, trước mặt họ là một bàn trà nhỏ riêng biệt, ở bên cạnh có một người phục vụ túc trực để châm trà.

Hề Hề ngồi ở vị trí cách Doãn Tư Thần không xa lắm, trước mặt cô cũng bày ra một bàn trà nhỏ, bất quá cô không có tâm trí thưởng trà nên uống rất ít, vì cô còn phải hỗ trợ công việc phiên dịch cho các vị khách ở đây.

Tuy tiếng Sinhala của Hề Hề không quá thành thạo nhưng đủ để truyền đạt ý tứ cho đối phương. Nếu có câu nào đó kèm theo tiếng địa phương, từ vùng miền thì cô sẽ khéo léo xin lỗi và nhờ đối phương lặp lại hoặc giải thích theo một cách khác dễ hiểu hơn.

Những vị khách đến từ Sri Lanka kia không có thái độ gì khó chịu, ngược lại rất hứng thú đối với Hề Hề.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi rất hiếu kỳ, không biết cô học tiếng Sinhala của chúng tôi ở đâu?" Một người không nén nổi sự tò mò bèn hỏi.

"Là tôi tự học." Hề Hề mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy thì chắc tiểu thư đây còn biết rất nhiều ngôn ngữ khác?" Đối phương càng thấy thú vị, liền hỏi tiếp.

"Ở mức độ tinh thông nhuần nhuyễn thì khoảng mười ngôn ngữ, đủ để giao tiếp thông thạo thì có khoảng hai mươi ngôn ngữ, có thể đọc hiểu thì sẽ có thêm hơn mười ngôn ngữ nữa. Có lẽ tổng cộng khoảng hơn ba mươi ngôn ngữ tất cả, trong đó có vài ngôn ngữ ít được sử dụng." Hề Hề điềm đạm đáp.

Các vị khách kia tức thì kinh hỉ ngạc nhiên: "Thiên phú về ngôn ngữ của tiểu thư thật đáng nể, nhân tài như tiểu thư đúng là hiếm có! Nếu không ngại thì không biết tiểu thư có muốn làm việc cho tôi không, tôi có thể chi trả mức thù lao gấp đôi!"

Hề Hề chưa kịp trả lời thì sắc mặt Doãn Tư Thần đã đen thui, liếc mắt một cái và nói: "Tôi ngại!"

Một câu vừa rồi của anh rõ ràng là tiếng Sinhala!

Hề Hề trợn trừng mắt nhìn, không thể giấu được kinh ngạc trong ánh mắt của cô.

Doãn Tư Thần, tên lừa gạt này! Còn dám nói dối cô là không biết tiếng Sinhala?

Mấy vị khách Sri Lanka ngồi đó trân trối mở to mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Doãn Tư Thần. Bất quá sắc mặt anh vẫn hầm hầm, lười biếng không muốn giải thích tại sao anh lại biết loại ngôn ngữ này.

Vị khách kia nhìn Doãn Tư Thần, rồi lại nhìn Hề Hề, phảng phất như hiểu ra điều gì nên tức khắc cười nói: "Doãn chủ tịch đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn mời vị tiểu thư đây hỗ trợ công việc phiên dịch một chút. Hẳn là ngài đã biết, sắp tới đây sẽ có một cuộc thi trà đạo, trùng hợp là tôi lại là đại diện của Sri Lanka tới đây dự thi. Mà cũng không còn cách nào khác, bởi vì tiếng Sinhala có rất ít người biết, mà tuyển thủ trong đội chúng tôi chỉ biết mỗi tiếng mẹ đẻ. Vậy nên tôi mới muốn vị tiểu thư xinh đẹp này trợ giúp phiên dịch."

Cuộc thi trà đạo?

Đây là lần thứ hai Hề Hề nghe nhắc đến cuộc thi này, ánh mắt cô bỗng nhiên sáng lên, nhịn không được liền hỏi: "Ngài sẽ tham gia cuộc thi này? Vậy cuộc thi là do chính phủ tổ chức hay đây là hoạt động thường niên của địa phương?"

Nghe câu hỏi này thì vị khách nở nụ cười: "Người tổ chức cuộc thi này không phải ai xa lạ, chính là Doãn chủ tịch đang ngồi cạnh cô đây."

Tròng mắt Hề Hề trợn trừng!

Cái tên Doãn Tư Thần này?

Doãn Tư Thần ngồi đây chỉ đành cười khổ, thôi xong, lần này xem ra anh đã chọc giận chuột đồng nhỏ thật rồi. Anh vội vàng giải thích: "Hề Hề, em nghe tôi giải thích đã.."

Theo bản năng thì anh đã dùng tiếng Trung để nói chuyện với Hề Hề, làm mọi người ở đại sảnh này đều khó hiểu, bọn họ hiếu kỳ đưa mắt nhìn nhau. Có thể làm vị đế vương cao cao tại thượng này phải sốt sắng thất thố thì ắt hẳn là nữ chủ nhân tương lai của Doãn gia mà thôi. Suy nghĩ này lập tức khiến ánh mắt mọi người đổ dồn nhìn Hề Hề.

Bỗng dưng lúc này di động của Hề Hề vang lên, cô nhìn lại tên người gọi đến thì hướng về phía mọi người gật gật đầu, nói: "Thật ngại quá, tôi xin phép ra ngoài một chút."

Cô đứng lên xoay người rời khỏi đại sảnh. Cô vừa đi thì các vị khách bên trong đều nhìn Doãn Tư Thần mà ý cười dạt dào.

Doãn Tư Thần cố ý làm vẻ mặt buồn nản mà nói: "Phu nhân của tôi có hơi nóng tính, mong mọi người thông cảm."

Nghe lời giải thích này các vị khách kia như bừng tỉnh thấu hiểu, đáy mắt mang theo ý vị sâu xa.

Rốt cuộc thì Doãn Tư Thần vốn dĩ không cần phải gặp bọn họ, đây đơn giản chỉ là những đoàn tuyển thủ tới tham gia cuộc thi trà đạo mà thôi. Anh cố tình tạo ra buổi gặp mặt này chính là vì Hề Hề!

Vân gia là thư hương thế gia nổi tiếng về tam bảo Thư, Dược, Trà, trong đó trà chính là chi nhất vang danh khắp toàn cầu. Từ tình huống ngày hôm nay thì mọi người đều biết anh và Vân gia nhị tiểu thư là vợ chồng.

Vân gia trước nay luôn né tránh, vậy bây giờ anh sẽ buộc Vân giả tỏ thái độ!

Hề Hề về nước không phải chỉ mới một hai ngày, Vân gia sao có thể không biết?

Anh nhất định phải phá vỡ sự im lặng của Vân gia!

Tại thời điểm này, ở nơi đây có đại diện đến từ nhiều quốc gia trên khắp các châu lục, anh còn sợ người cả thế giới không biết quan hệ của anh và Vân gia nhị tiểu thư sao?

Hề Hề bước ra ngoài nghe điện thoại, là của Vân lão phu nhân.

"Dạ con nghe, bà nội?" Trong lòng cô thật sự kinh ngạc.

"Nếu con đã tới Nhật Bản rồi, vậy thì đừng làm mất thanh danh của Vân gia. Cuộc thi trà đạo lần này chính là cơ hội để Vân gia xoay chuyển tình thế." Từ đầu dây bên kia là thanh âm kiên định quyết tâm của Vân lão phu nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi