CÔ VỢ LÃNH KHỐC CỦA PHƯƠNG THIẾU


“Anh hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?”
Người đàn ông có ngoại hình tuấn lãng đang dựa người vào chiếc thể thao phía sau lên tiếng:
“Tất nhiên là để ôn lại một chút chuyện cũ giữa anh và em rồi...”
Cô gái nghe vậy khinh thường trả lời:
“Chuyện cũ? Hừ, giữa tôi và anh chẳng có gì để nói cả!”
Người đàn ông lập tức phản bác.

Có lẽ do tức giận nên thanh âm vốn trầm thấp của anh giờ đây lại càng thêm lạnh:
“Em không nhớ?, nhưng anh thì nhớ rất rõ! Chuyện của bốn năm trước tại khách sạn King và Bar Mộng Ảo hai ngày trước! Chẳng lẽ em quên hết rồi sao?”
Dừng một lát anh ta tiếp tục nói:
“ Nhưng mà cũng không sao! Nếu như em không nhớ, thì anh cũng rất sẵn lòng ôn lại một chút chuyện cũ cho em nghe… Ba năm trước tại khách sạn King, cả anh và em đã có một đêm vô cùng tuyệt vời.

Cho đến tận bây giờ anh cũng không thể nào quên được sự cuồng nhiệt đó của em.

Em là người con gái đầu tiên đem lại cho anh cảm giác tuyệt vời đó.

Nhưng mà…”
“ Nhưng mà sáng ngày hôm sau em lại bỏ đi mà không để lại cho anh bất kì thông tin gì, thậm chí là tên của em anh cũng không biết.”
Cô gái nghe đến đây liền nhếch mép cười một tiếng, cứ như thể cô đang nghe một câu chuyện cười vậy:
“ Tôi và anh đều đã lớn hết rồi, chuyện phát sinh đêm đó cứ coi như tình một đêm đi, đâu cần thiết phải tự ràng buộc nhau vào một mối quan hệ nực cười như vậy? ”
Người đàn ông dùng ánh mắt gian tà nhìn cô gái rồi nói:
“ Tình một đêm? Em coi nó là tình một đêm nhưng anh thì không! Anh không muốn nó chỉ dừng lại ở con số một tròn trĩnh như vậy thì làm sao đây?”

“ Anh…”
Không để cô gái nói hết câu, người đàn ông đã tiến tới ép cô ngửa người ra phía sau dựa vào chiếc xe thể thao của mình:
“ Anh anh cái gì? Em hãy nhớ lấy, kể từ bây giờ, em sẽ không trốn được khỏi tôi đâu.

Em không thấy là ông trời đang tác thành cho chúng ta sao? Sau ba năm trời không hề có thông tin gì từ em, vậy mà chúng ta lại có thể trùng hợp gặp nhau tại Bar Mộng Ảo.

Và đặc biệt hơn, đó cũng là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau và phát sinh đêm tuyệt vời kia...”
Nói xong anh ta còn không quên thổi một làn hơi nóng vào tai cô gái khiến cô vô thức rùng mình một cái.

Thấy thế anh ta lại càng thích thú mà cười ra tiếng.
“ Anh đừng có ở đó mà nằm mơ!”
Người đàn ông đưa tay lên vén những lọn tóc rối loạn trước trán cô rồi nói:
“ Không không không.

Cuộc đời anh chưa bao giờ xuất hiện hai chữ “ nằm mơ ” đó, mà chỉ có “ muốn ” hay “ không muốn ” mà thôi.

NHƯỢC HY ÁI LINH của tôi! ”
Nói rồi anh ta lập tức cúi xuống ngậm lấy đôi môi đang vì tức giận mà mím lại kia.

Vừa nhấm nháp tư vị từ đôi môi của cô vừa thầm khen ngợi “ đúng là vẫn ngọt ngào như xưa…”
Nhược Hy Ái Linh lúc này hận không thể đập cho tên kia một trận.

Đáng chết thật, chân thì bị hắn ta kẹp chặt, tay thì bị vòng ra phía sau người, hơn nữa lại còn trong trạng thái ngửa người ra sau nữa.

Với tư thế này cô không thể phản kháng được dù chỉ một chút.
Nhưng tại sao hắn lại biết được tên của cô? Liệu hắn còn biết thêm được gì nữa không? Còn cả Huyết Sắc Bang, nhất là với kế hoạch sắp tới nữa! Không thể nào, dữ liệu của cô trong Huyết Sắc Bang vô cùng bảo mật, sẽ không có chuyện dễ dàng điều tra như vậy được.
Số cô đúng là xui xẻo mà!
Ba năm trước vì một số chuyện không vui mà tìm đến quán bar uống rượu, rồi bị người nào đó hạ xuân dược khiến cô khó chịu vô cùng.

Không còn cách nào khác là phải tìm một tên đàn ông để giải dược.
Định bụng dù sao cũng là lần đầu, nên phải tìm một tên nào “ ngon trai ” một chút.

Ai ngờ đâu lại dính ngay phải tên điên này, đúng bực mình mà.
Ngay sau khi tỉnh dậy cô cũng có thể nhìn rõ được dung nhan của tên đàn ông chết tiệt đó, cũng được coi là cực phẩm đi.

Nhưng cực phẩm ra sao thì cũng đừng bao giờ gặp lại nhau thêm lần nào nữa.
Rồi sau này cô vô tình đọc được tin tức trên mạng nên mới biết được danh tính của hắn ta.

Hóa ra tên chết bầm đó là người của Tứ Đại Tài Phiệt, nhưng đọc đến tiêu đề của bài báo thì cô lại càng cảm thấy chán ghét hắn hơn.
Bài tít leo lên top một trong số những bản tin hot với tựa đề: “ TỔNG GIÁM ĐỐC TẬP ĐOÀN QUỐC TẾ TỐNG THỊ - TỐNG HẠ VŨ LẠI ĐỔI NGƯỜI YÊU ”.


Nghe cái tựa đề cũng đủ biết hắn ta là tên ngựa đực rồi!
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác lúc mình tỉnh dậy như thế nào.

Người đau nhức như muốn đứt ra làm hai, khắp cơ thể đều có dấu hôn đỏ chót cùng vết bầm, phải khó khăn lắm cô mới lết được về đến nhà.
Còn tên kia thì sao? Hắn nằm ngủ như chết vậy! Đúng là ngựa đực thì vẫn mãi là ngựa đực, “ làm ” cô mất nửa cái mạng xong như không có chuyện gì xảy ra!
Vậy mà cô lại gặp hắn một lần nữa tại bar Mộng Ảo.

Lúc đó nếu không phải vì sợ bứt dây động rừng làm ảnh hưởng đến kế hoạch sắp tới thì cô đã khiến hắn mất đi người anh em của mình rồi.
Thế mà hắn còn dám đem người thân cận bên cạnh cô ra để ép cô gặp hắn.

Đúng là bỉ ổi mà!
Đang suy nghĩ miên man, đúng lúc này Tống Hạ Vũ có ý định muốn đưa lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng cô, thấy thế cô liền dùng sức cắn thật mạnh xuống.
Nhưng không ngờ hắn lại có thể tránh được rồi nhân cơ hội cô đang ngạc nhiên mà tiến vào cuốn lấy chiếc lưỡi của cô.
Cứ như vậy, người này đánh tới thì người kia né.
“Đánh nhau ” một lúc lâu, bất chợt Nhược Hy Ái Linh nhận ra rằng, cô làm vậy không những không làm gì được hắn mà hành động này cứ như thể hai người đang yêu nhau đùa giỡn nhau vậy.

Nghĩ thế cô liền dừng lại không làm gì nữa, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Đang đùa vui, bỗng thấy cô đột nhiên dừng lại, Tống Hạ Vũ liền buông tha cho đôi môi của cô cười lớn thành tiếng nói:
“ Đúng là cô gái ngốc… Nhưng mà anh thích…hahaha ”
Biết mình bị hắn ta tính kế, Nhược Hy Ái Linh bực bội quát:
“ Câm miệng thối nhà anh lại và buông tôi ra ngay! ”
“ Oke Oke.

Chụt ~~~”
Trước khi thả cô ra hắn còn không quên đáp một nụ hôn thật kêu xuống đôi môi Nhược Hy Ái Linh.
Sau khi được thả tự do, Nhược Hy Ái Linh liền dùng sức lau môi của chính mình cứ như thể nó vừa chạm phải cái gì đó dơ bẩn nhất trên đời này vậy.
Nhìn hành động của cô, mặc dù rất tức giận nhưng Tống Hạ Vũ cũng không nói gì.
Lau qua lau lại một hồi Nhược Hy Ái Linh mới lên tiếng:

“ Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.


Nói rồi cô lập tức đi về phía xe của mình.
“ Ai nói không còn! ”
Thấy cô có ý định rời đi, Tống Hạ Vũ nhanh chân tiến đến chặn cửa xe cô lại.
“ Em về dọn đồ đạc chuyển qua nhà tôi ở đi.


“ Anh nằm mơ à!”
“ Tôi đã nói rồi, trong từ điển của tôi không có hai từ đó! Em không chuyển đến nhà tôi cũng được, vậy tôi sẽ chuyển qua nhà em.


“ Đồ thần kinh! ”
“ Nếu em không chuyển đến nhà anh trong hôm nay, em sẽ phải hối hận đấy! ”
Nghe thấy hắn dám uy hiếp mình, Nhược Hy Ái Linh gằn từng tiếng nói:
“ Trong từ điển của tôi cũng không có hai từ “ hối hận ”! ”
Sau đó cô hất tay Tống Hạ Vũ ra rồi lái xe rời đi.
Nhìn theo chiếc xe của cô, Tống Hạ Vũ lạnh lùng lên tiếng:
“ Sau này đừng trách tôi không nói trước! ”
[…]


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi