CÔ VỢ LÃNH KHỐC CỦA PHƯƠNG THIẾU


Tầng cao nhất toà tháp thiên văn.
“Mình biết ngay là cậu ở đây mà!”, đứng cạnh chiếc ống nhìm thiên văn cỡ lớn, Triệu Y Vân ngẩng mặt lên mái nhà nói với người đang ngồi trên đó.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hà Linh Chi vẫn ngồi ôm gối nhìn lên bầu trời.
Thấy cô không nói gì, Triệu Y Vân liền trực tiếp đạp vào lan can ban công rồi trèo lên mái nhà, đi đến ngồi cạnh Hà Linh Chi, cũng như cô ngẩng mặt nhìn lên bầu trời.
“Muốn tìm cậu thật dễ!”, Triệu Y Vân thở dài lên tiếng.
Nghe vậy Hà Linh Chi cười nhạt nói:
“Nhưng không phải ai cũng biết điều đó!”
“Phải phải… Mỗi lần có tâm sự, cậu đều chọn một nơi cao thật cao để gặm nhấm nỗi buồn.

Tại sao vậy?”
“Tại sao à? Ở nơi cao như vậy, mình có cảm giác có thể vứt bỏ toàn bộ mọi thứ dưới chân, ở nơi cao như vậy, mình thấy gần với sự tự do nhất, chẳng phải suy nghĩ, lo âu về bất cứ điều gì!!!”
“Có phải… cậu có tình cảm với Phương Thần Phong?”

Nghe câu hỏi này, lúc này Hà Linh Chi mới ngoảnh mặt nhìn về phía Triệu Y Vân, hỏi:
“Tại sao cậu lại hỏi vậy?”
Triệu Y Vân cười nhẹ rồi trả lời:
“Hừm!!! Người ngoài có thể không biết con người cậu, nhưng tụi mình đã cùng cậu lớn lên, chẳng lẽ cảm xúc của cậu ra sao tụi mình còn không biết? Cậu chưa từng để ý cảm xúc của người khác đối với bản thân cậu, nhưng vừa rồi thì khác.

Khi nói ra sự thật kia, cậu tức giận không phải vì Phương Thần Phong một hai đòi biết bí mật của cậu, mà là cậu đang sợ, cậu đang sợ một khi hắn biết được sự thật thì mọi thứ sẽ thay đổi, cậu sợ hắn xa lánh cậu.

Thời gian qua mặc dù không ở bên cậu, nhưng mọi chuyện về cậu mình đều biết rất rõ.

Nơi này của cậu, đã có sự thay đổi!!!”
Dứt lời, Triệu Y Vân liền nâng tay chỉ vào ngực trái của Hà Linh Chi.
“Có phải mình trở thành kẻ tội đồ rồi hay không? Tại sao mình có thể có cảm xúc với kẻ thù của bang chúng ta kia chứ? Bản thân mình cực kì không muốn điều đó, mình đã cố gắng ngăn bản thân, cố gắng tỏ thái độ hờ hững trước hắn.

Nhưng thời gian ở bên cạnh hắn, những hành động của hắn khiến mình có cảm giác ấm áp và an toàn giống như một gia đình, cảm giác này không hề giống với cảm giác mình có được khi ở bên mọi người.

Mình thực sự không biết…”
“Linh Chi! Cậu không làm gì sai cả.

Đúng là trước đây chúng ta và Phương Thần Phong là kẻ thù, là đối thủ của nhau, nhưng lần thua đó, là chúng ta tâm phục khẩu phục.

Phục cách đánh của hắn, phục cách chỉ đạo của hắn và phục sự điềm tĩnh ở hắn.

Chúng ta thua, là bởi vì quá nóng vội nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.


Tuy nhiên, bây giờ chúng ta và hắn đang ngồi chung một con thuyền, sẽ chẳng có gì là sai trái nếu cậu có tình cảm với hắn ta cả.

Nhưng, cậu phải giữ cho mình sự sáng suốt nhất, mình không muốn một ngày nào đó thấy một Hà Linh Chi mang trong mình những vết thương lòng chết tiệt đó.

Yêu thì hãy thẳng thắn mà đối diện, để nếu có thua cuộc thì ít nhất cậu cũng không hối tiếc vì đã không biểu lộ ra.

Hãy nhớ một điều rằng: chúng ta là một gia đình, nếu một ngày nào đó cậu cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ, thì luôn luôn sẽ có một nơi để cậu trở về, nên hãy mạnh dạn làm những gì bản thân cậu mách bảo.”
Nghe những lời này, Hà Linh Chi cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì đã có được một gia đình như vậy.

Đôi mắt lưu ly dần dần dâng lên hai hàng nước long lanh, nhìn thấy cô vốn yếu đuối nhưng lại luôn tỏ ra mạnh mẽ như vậy Triệu Y Vân vừa thấy thương vừa thấy buồn cười.

Hai cánh tay dang rộng mỉm cười với Hà Linh Chi.
Nhìn hành động này, Hà Linh Chi liền bật cười một tiếng, nhưng hai hàng lệ cũng theo đó mà lăn dài trên hai má cô.
Cô! Sẽ làm theo những gì bản thân muốn làm, không cần phải e ngại điều gì!


Sau khi Hoắc Trạch Dương rời đi, Phương Thần Phong vẫn tiếp tục ngồi lại thư phòng, lấy tấm ảnh được dấu kín trong ngăn kéo ra ngắm nhìn.

Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm hắn mới đứng dậy trở về phòng ngủ của mình.
Suy nghĩ kĩ những gì Hoắc Trạch Dương nói, hắn quyết định sẽ sống cho hiện tại, còn quá khứ sẽ gác nó lại phía sau.
Vừa vào phòng, đập ngay vào mắt hắn là hình ảnh Hà Linh Chi đang nằm quay lưng lép sát về một phía của chiếc giường, tư thế ngủ như đang thu mình vào vùng an toàn mà bản thân tạo ra vậy.
Mặc dù rất muốn tiến đến ôm cô, nhưng trước tiên hắn phải đi tắm trước đã.

Thế là Phương Thần Phong liền đổi hướng đi đến phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy phát ra từ nhà tắm, Hà Linh Chi liền suy nghĩ:
“Hôm nay anh ta không ngủ ở đây sao? Chẳng phải mỗi khi về phòng hắn liền ôm cô sao? Tại sao hôm nay lại kì lạ như vậy? Có phải hắn là đang chê cô là kẻ biến dị không, nên mới không muốn chạm vào người cô?”
Hàng loạt những câu hỏi mà không có câu trả lời xuất hiện trong đầu Hà Linh Chi khiến cô cảm thấy lo lắng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi