CÔ VỢ LÃNH KHỐC CỦA PHƯƠNG THIẾU


Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A.
Chiếc xe Rolls Royce sang trọng dừng lại ngay trước sảnh chính, từ trên xe bốn người bước xuống, sau khi đảm bảo người trong xe đã xuống hết, tài xế liền chạy về hướng bãi đỗ xe.
Trung tâm thương mại này cũng là một trong số sản nghiệp thuộc tập đoàn Phương Thị.
Đi trước là Hà Linh Chi và Phương phu nhân, còn đi sau là Wiliam Franky và Triệu Y Vân.
Bởi vì khi nãy trong nhà ăn, Phương Thần Phong có cuộc họp đột xuất phải đến tập đoàn ngay nên không thể đi cùng mọi người được, mà vừa hay đi ra đến sảnh thì gặp được Triệu Y Vân nên Phương phu nhân liền ngỏ lời mời cô đi cùng, và đương nhiên cô ấy không thể từ chối được nên đành đi cùng.
Phương phu nhân dẫn mọi người đi đến cửa hàng đồ nữ, đích thân bà chọn cho Hà Linh Chi một vài bộ váy đơn giản nhẹ nhàng.

Bình thường lúc ở nhà, cô chỉ toàn mặc đồ rộng thoải mái để thuận tiện cho việc tập luyện, còn lúc đi thực hiện nhiệm vụ cô cũng chỉ mặc bộ đồ đen bó sát cơ thể; những chiếc váy như thế này căn bản không hề tồn tại trong tủ đồ của cô.
Đi vào phòng thay đồ, Hà Linh Chi lần lượt thử những mẫu váy mà Phương phu nhân đã chọn cho cô.


Ngắm nhìn mình trước gương, Hà Linh Chi quả thực không nhận ra đó là mình, đến Wiliam Franky hay thậm chí là Triệu Y Vân cũng vô cùng bất ngờ với diện mạo này của cô.

Hà Linh Chi trước đây đã thử qua vô số phong cách: thoái mái có, quyến rũ có, thanh lịch trưởng thành có… hay đến cả phong cách tomboy cô cũng đã thử qua, duy chỉ có nhẹ nhàng nữ tính cô chưa từng thử qua bao giờ.
Nhưng nhìn Hà Linh Chi như vậy mới đúng với tuổi thật của cô, bỏ đi sự lạnh lùng cùng lớp vỏ bảo vệ kiên cố, cô bây giờ giống như những cô nữ sinh khác, hồn nhiên, vô tư, nụ cười của cô tựa như ánh nắng bình minh xóa tan đi những tăm tối của màn đêm, đem lại cho người nhìn cảm giác thực ấm áp.

Mái tóc màu đỏ rượu đã được cô nhuộm lại thành màu đen từ lâu, nên đã làm bớt đi sự bụi bặm, phá cách ở cô.
Thấy cô xinh đẹp động lòng người trong trang phục mà mình chọn, Phương phu nhân gật đầu tán thưởng không ngừng, quay sang phía Triệu Y Vân, nói:
“Nào Y Vân, qua đây với ta.”
Bởi vì Triệu Y Vân chưa biết được mối quan hệ giữa Phương phu nhân và cha nuôi của các cô nên khi thấy bà ấy xưng hô với mình như vậy thì cảm thấy khó hiểu, nhưng cô cũng nghe lời mà tiến về chỗ bà, hai người cứ thế rời đi để lại Hà Linh Chi cùng Wiliam Franky phía sau.
“Nhìn em như thế này… thực sự rất xinh đẹp.”, Wiliam Franky cất lời khen ngợi.
“Vậy bình thường em không đẹp sao?”, Hà Linh Chi ánh mắt dò xét hỏi.
“Em biết ý anh không phải như vậy mà!”
Nghe vậy Hà Linh Chi cũng chỉ nhìn anh rồi cười, hai người cứ thế sóng vai nhau đi theo phía sau Phương phu nhân và Triệu Y Vân, đang đi đột nhiên Wiliam Franky nói:
“Em nhất định phải hạnh phúc!”
Khi nói ra câu này, ánh mắt hắn nhìn cô có biết bao nhu tình bên trong.


Cô gái nhỏ bé này đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, hắn không muốn quãng đường còn lại của cô phải trải qua vất vả hơn nữa, và cũng mong cô có thể trở lại bình thường như những người khác.
Câu nói này, ánh mắt này, làm sao Hà Linh Chi có thể không hiểu được hàm nghĩa bên trong nó kia chứ? Ba năm qua, mặc dù anh đã từng nói chỉ coi cô như em gái, nhưng cô biết căn bản là anh vẫn còn tình cảm với cô.

Nhưng cô không thể tiếp nhận tình cảm ấy, nếu trước đây cô là tư ti về bản thân nên mới không đồng ý lời tỏ tình của anh, thì hiện tại lại càng không thể.

Bởi vì trong tim cô giờ đây đã có một bóng hình khác.
Bởi vì biết anh vẫn còn tình cảm với mình, nên cô lại càng phải tỏ thái độ như không có gì với anh, đối xử với anh như một người bạn thân vậy, có như vậy thì mối quan hệ của cả hai người mới không trở nên gượng gạo.
Nhìn vào ánh mắt thâm tình kia, Hà Linh Chi mỉm cười đáp:
“Nhất định!”
Lời của cô vừa dứt, Wiliam Franky liền ôm cô thật chặt vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nói:

“Nếu như anh biết được ở bên hắn em không cảm thấy vui vẻ, phải chịu nhiều tổn thương… anh nhất định sẽ mang em đi bằng mọi giá!!!”
Nghe vậy, Hà Linh Chi liền nâng tay lên ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh, nói:
“Anh yên tâm, đã bao giờ em để bản thân mình phải chịu thiệt thòi chưa?”
Lời nói của cô khiến Wiliam Franky phải bật cười thành tiếng, anh buông cô ra rồi nâng tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô:
“Ngốc nghếch!!!”
Triệu Y Vân cùng Phương phu nhân bên này đã chọn xong đồ từ lâu, khi nhìn thấy cảnh tượng này cả hai liền dừng chân để hai người bọn họ có không gian riêng tư.

Thời điểm Triệu Y Vân chứng kiến Wiliam Franky ôm Hà Linh Chi một cách dịu dàng như vậy, một tia buồn tủi lướt nhanh qua đáy mắt cô, bàn tay đang cầm túi xách cũng vô thức nắm chặt hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi