CÔ VỢ LẠNH LÙNG CỦA TỔNG TÀI BÍ ẨN



Toàn thân cô ướt sũng, cơ thể Ôn Ninh lạnh đến nỗi không khỏi run cầm cập, nghe xong câu nói, càng cảm thấy một cơn lạnh buốt như ập đến.

Ông ta ở trong phòng khách, rõ ràng là ông ta đã thấy mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhưng vẫn một mực bênh vực Triệu Nhã Lâm.

Đây là cha cô, người đàn ông mà mẹ cô đã yêu, dâng cả cuộc đời cho hay sao?Ôn Ninh gượng cười, cô thờ ơ ngồi xuống chiếc ghế sofa da đối diện với Ôn Khải Mặc, không thèm quan tâm đến những vết bụi bẩn trên người cô làm ướt những thứ đồ đạc đắt tiền này.

Nếu ông ta đã quan tâm tiếc cho những món đồ xa xỉ này, vậy thì cô nhất định phải ra sức làm bẩn vài chiếc mới được, không thì làm sao xứng đáng với sự nhiệt tình khổ tâm’tiếp đãi” của Triệu Nhã Lâm chứ?“Ông Ôn có thời gian dạy dỗ tôi, tốt hơn là về trị tốt cho mắt của vợ ông đi, tôi một người lớn như vậy đứng bên ngoài mà bà ta lại không nhìn thấy, không phải là bị mù rồi sao? Có bệnh, thì nhanh nhanh đi khám chữa, đừng bỏ lỡ cơ hội, vậy hậu quả khó lường được.

”Nụ cười của Triệu Nhã Lâm lập tức đóng băng trên khuôn mặt, dường như bà ta không ngờ rằng Ôn Ninh lại dám giỡn cợt như vậy, giống như gà không sợ nhúng nước sôi vậy.

“Khải Mặc, lúc nãy tôi thực sự không nhìn thấy nó, không thì không cần nói nữa đi, tôi đi lấy qua đây cho Ninh Ninh một bộ quần áo sạch sẽ.

”“Bà đừng có giả bộ tử tế như vậy nữa.

” Ôn Ninh lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ, ai biết được bà ta có giấu kim tiêm trong quần áo đem cho cô hay không chứ, loại người như Triệu Nhã Lâm thực sự có thể làm ra mánh khóe này.


Ôn Khải Mặc cũng bị làm cho tức giận, “Câm miệng lại, bà ấy là trưởng bối của mày, có người dám nói chuyện như mày sao?”“Tôi không quen biết trưởng bối nào mà lại đổ nước bẩn vào khách cả, tôi chỉ có duy nhất một người trưởng bối là mẹ tôi mà thôi.

” Ôn Ninh thờ ơ nhìn khuôn mặt giận dữ của Ôn Khải Mặc, dõng dạc từng lời một.

“Quên đi, sự việc cũng đã vậy rồi, tôi đến tìm ông, là có việc muốn nói.

” Ôn Ninh lạnh nhạt mỉm cười, một lúc gặp cục diện bất lợi cho ông ta, ông ta đều nhắc đến vấn đề này, người cha tốt của cô, bao nhiêu năm rồi vẫn không hề thay đổi.

“Hợp tác của em gái mày sắp hoàn thành, vốn dĩ là sắp làm xong, tại sao mày lại đi phá hoại nó? Bây giờ em mày vì chuyện này mà chịu một cú đả kích, mày tự lấy lại vụ hợp tác này cho nó đi.

”Muốn quay lại sao?Ôn Ninh gần như thích thú với giọng điệu thẳng thắn cứng rắn này.

“Xin lỗi, ông Ôn, tôi cũng đã nói rồi, tôi không thể kiểm soát được quyết định của Lục Tấn Uyên, lúc đầu, miệng nói rằng tôi là đồ chơi của anh ấy, đừng nên vội đắc ý, nên là ông đó?”“Cho nên, tôi nào dám mặt dày đi cầu xin anh ấy làm chuyện này chứ?”Ôn Ninh bắt chước theo giọng điệu Ôn gia ban đầu sỉ nhục cô, đem hết những lời nói này hoàn trả lại bọn họ.

“Mày!” Tất nhiên là Ôn Khải Mặc có thể nghe thấy, nhưng khi ông nghĩ về cô con gái bé bỏng của mình đang lo lắng tức giận vì việc này, ông không quan tâm nghĩ có nên tự vả cho mình một cái tay hay không đây.


“Dù sao đi nữa, mày nhất định phải giúp em gái mày có được hợp tác này, cho dù mày có phải khóc hay van nài, tao không quan tâm mày muốn làm gì, mày chỉ cần làm đến đó là được.

”“Xin lỗi, tôi làm không được, Lục Tấn Uyên đã nói, anh ấy sẽ không để ai làm gián đoạn công việc của mình, đừng nhắc đến tôi, ngay cả ông nội của anh ấy, anh ấy cũng không nhất thiết phải lắng nghe.

”“Hay là, để tôi nói theo cách này, nếu tôi thực sự có khả năng thay đổi quyết định của Lục Tấn Uyên, tại sao tôi không trực tiếp yêu cầu anh ấy trả thù Ôn gia nhỉ? Chỉ động đến việc hợp tác chả quan trọng của Ôn Lam, liệu có phải là dễ dàng quá hay không? ”Giọng nói của Ôn Ninh vừa rơi xuống, trên da đầu cô truyền đến cảm giác đau buốt, Ôn Khải Mặc khuôn mặt nhăn nhó bước đến, giáng mạnh một cái tát xuống má trái cô.

Cái tát này, Ôn Khải Mặc dùng lực rất mạnh, thậm chí, còn khiến Ôn Ninh nhanh chóng nghe thấy cả những âm thanh ù ù bên tai, ù, đến suy nghĩ cũng không kịp loát.

“Người phụ nữ độc ác, ngay từ đầu tao không nên sinh ra mày, đáng lẽ mày nên chết trong tù, lại còn nghĩ đến muốn trả thù Ôn gia sao, mày quên họ của mày rồi à, quên cả dòng máu họ Ôn đang chảy trong người mày rồi sao?“Ha ha, tôi không phải hiếm lạ gì, nếu có thể, tôi cũng không muốn có một người đàn ông ghê tởm như ông làm cha tôi, Ôn gia và tôi không có bất cứ quan hệ gì? Tôi hận không thể nhìn thấy nó bây giờ liền phá sản!”Trước mắt Ôn Ninh đều tối sầm lại, ho khan hai lần, hét lên với Ôn Khải Mặc.

Nhìn thấy ánh mắt hung bạo của người đàn ông trước mặt, ở đâu còn một chút dịu dàng lịch sự của ông ta với người ngoài nữa chứ, ông ta quả là một kẻ điên, một con quỷ.

Ôn Khải Mặc vô cùng phẫn nộ, ông ta đập vỡmột phần ghế băng ở bên cạnh.


Nếu bình thường, nghe thấy những lời cô nói như vậy, ông ta vẫn có thể giữ được bình tĩnh, thậm chí có thể âm thầm khinh bỉ chế giễu Ôn Ninh.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, Ôn Ninh leo lên nhánh cao có Lục Tấn Uyên rồi, mọi thứ đều đã khác.

Với thực lực của Lục Tấn Uyên, muốn hủy hoại Ôn gia, căn bản là không tiêu hao bao sức lựu, vì vậy ông sẽ không cho phép điều đó xảy ra ngay cả khi khả năng chỉ là một trên hàng vạn.

“Ông bình tĩnh lại, sinh mạng con người không thể đem ra đùa được!” Triệu Nhã Lâm bị dọa một trận, nhanh chóng giữ lấy Ôn Khải Mặc, rồi gọi người hầu của mình một lần nữa, “Đưa Ôn Ninh nhốt vào nhà kho để cô ta bình tĩnh lại! ”Ôn Ninh bị một vài người kéo vào nhà kho, vừa nãy thì cho cô một cái tát, bây giờ lại muốn nhốt cô lại đều là người đàn ông vĩ đại kia ư, muốn cô không chút còn khả năng nào để chống cự sao.

Rầm một tiếng, cô bị ném xuống sàn bê tông lạnh lẽo một các không thương tiếc, cánh cửa phòng nhanh chóng bị khóa lại từ bên ngoài.

Ôn Ninh thích ứng một lúc mới có thể dịu xuống một chút, cô hoa hai lần, khẽ chạm vào chỗ sưng ở bên má, một cơn đau âm lập đến, khiến cô không nhịn được đau khóe miệng, mùi máu tanh trong miệng khiến cô không khỏi nhíu mày.

Ra tay thật tàn nhẫn, lúc nãy, nếu không phải Triệu Nhã Lâm ra tay ngăn cản ông ta lại, sợ rằng ông ta thực sự sẽ giết cô.

Lục Tấn Uyên ở Lục gia đợi cô, đã nửa tiếng trôi qua, nhưng Ôn Ninh vẫn chưa quay lại.

Thậm chí, đến một cuộc gọi từ cô cũng không có, đây là đang khiêu khích anh sao, hay là… cô vừa tìm được một chỗ dựa tốt, thì muốn chạy ngay sao?Đôi mắt của Lục Tấn Uyên mang theo nét lạnh lùng, anh có một ý định là tìm ra người phụ nữ kia, rồi xé cô ra từng mảnh.


“Đi, tra xem Ôn Ninh bây giờ đang ở đâu.

”Vào một ngày cuối tuần hiếm hoi, An Chấn đang hẹn hò với một cô gái, sau đó nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.

Ôn Ninh … cô ấy không phải nên ở cùng với ông chủ sao?An Chấn không thể biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Lục Tấn Uyên khiến anh không dám hỏi thêm nữa, vì vậy anh chỉ có thể liều mạng để tìm ai đó.

Ôn Ninh ở trong nhà kho đợi một lúc, không mất nhiều thời gian, chút hơi ấm cuối cùng trên người cô cũng không còn.

Bây giờ là mùa đông, ở trong một nơi không có điều hòa như vậy, chỉ một lúc sẽ có thể cảm thấy không khí lạnh đang ngấm dần vào cơ thể, lan ra tứ chi.

Ôn Ninh di chuyển những ngón tay cứng ngắc của mình, chạm vào những khớp lạnh bắt đầu có cảm giác đau nhức.

Cô ở trong tù cũng thường xuyên phải chịu lạnh như vậy, rất nhiều khớp xương của cô đều bị bệnh viêm khớp, bình thường sẽ không sao, Lục gia đâu đâu đều có điều hòa ở mức nhiệt trung bình, căn bản là không thể bị lạnh, nhưng bây giờ …Cô chợt nghĩ về những gì Lục Tấn Uyên đã nói với cô, cũng không biết hiện tại chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông này, liệu anh có ném hết đồ của cô ra không nữa.

Nghĩ đến vẻ mặt tức giận của người đàn ông, cơ thể Ôn Ninh không khỏi run rẩy, đứng dậy, đập cửa, kêu gọi bọn họ hãy thả cô ra, hét một hồi lâu, nhưng căn bản là không ai thèm để ý đến cô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi